Thanh Quan

Chương 868: Tần Lão Gia Tử Phải Xuất Thủ (2)

- Có người muốn chơi cờ.

Câu nói đầu tiên của lão gia tử lập tức kéo lên tâm trạng Tần Mục. Chơi cờ, hai chữ huyền ảo như vậy chỉ có lão gia tử mới có thể nói ra. Bố cục Giang Bắc là tranh đoạt trong phạm vi nhỏ, động tác của Hàn Đại Bình không thể nói là chơi cờ, chuyện nội đấu Hàn lão gia tử sẽ không xuất thủ, nếu như vậy…

Ánh mắt Tần Mục híp lại, thở dài nói:

- Ông nội, chuyện của lãnh đạo tối cao, cháu không biết tốt hơn.

Khóe môi lão gia tử lộ dáng tươi cười vui mừng, nhưng khẩu khí không hòa ái, lạnh lùng hỏi ngược lại:

- Như thế nào, sợ hãi sao?

Tần Mục gật gật đầu, không chút đỏ mặt thừa nhận:

- Phải, bậc thang quá cao, ngẩng đầu lên thấy mệt.

Lão gia tử nở nụ cười, chỉ vào hắn nói:

- Ông nhìn vì sao cháu có gan lớn như vậy đây, bên chuyện Ký Bắc, cháu dính vào sao?

Tần Mục đột nhiên nghĩ đến, Cố Ngọc Trữ bọn họ đi tới Ký Bắc đã hơn một tháng nhưng không có tin tức gì truyền về. Hắn vẫn nhớ nhưng vì sự tình quá nhiều, không tiếp tục chú ý. Đây là cuộc chiến của Cố Ngọc Trữ, Tần Mục chỉ giữ giới tuyến, làm sao thực hiện phải do chính họ đi làm.

Tần Mục trầm mặc, không thể nghi ngờ là thừa nhận sự thật này. Lão gia tử thở dài nói:

- Bút tích không nhỏ, năng lực quá yếu. Một sở trưởng sở lao động, ở Ký Bắc đã gốc rễ thật sâu, chỉ là vài nhi đồng các cháu thì nghĩ có thể động được sao?

Tần Mục cả kinh, bố cục Ký Bắc hắn có chút quá tin tưởng sức mạnh của thủ đô. Lưu Chân ngang ngược càn rỡ ai cũng nhìn thấy, nhưng hắn đặc biệt bồi dưỡng cán bộ, quan hệ sâu xa đến mức làm Tần Mục phải bắt đầu kiểm điểm bố cục lần này của mình.

- Cái nhìn đại cục không tệ.

Lão gia tử khó được khen ngợi Tần Mục một câu:

- Bên Giang Bắc nhiệt náo thật lớn, trực tiếp chống lại không có quả ngon để ăn, loại cách nào đổi vị trí tầm mắt vẫn rất không tệ, ít nhất dượng ba của cháu chơi không ra chiêu thức ấy.

Tần Mục lắc đầu, cười khổ nói:

- Xem ra chuyện cháu cần học tập thật rất nhiều, so sánh với ông nội cháu thật sự kém xa.

Lão gia tử mắng một câu:

- Tâm không nhỏ đâu, hiện tại đã muốn cùng ông so sánh. Đến cấp bậc gì, ánh mắt đương nhiên là theo tới, cháu vẫn còn thiếu rèn luyện.

Tần Mục gật đầu, nói:

- Địa phương là nơi rèn luyện người thôi.

Lão gia tử ừ một tiếng, nói:

- Trong khoảng thời gian này cháu yên tâm làm công tác của mình, chuyện Giang Bắc cùng Ký Bắc đừng nhúng tay quá nhiều, tự mình ổn định, đây là lần cuối cùng ông trợ giúp cháu, sự tình này về sau ông không muốn nghe nữa, ông cũng không muốn quản, chỉ một lòng chăm sóc đứa chắt của ông, qua vài năm nhàn rỗi.

Tần Mục giật mình, lão gia tử khẳng định chiếm được tin tức gì mới lộ ra thái độ như vậy với mình. Tần lão gia tử ra tay, bút tích sẽ không nhỏ, nói như vậy có người muốn chơi cờ, thì là ba phương thế lực tranh đoạt?

Tần Mục rõ ràng gật đầu, nói:

- Cháu nghe ông.

Lão gia tử ừ một tiếng, liền không nói gì nữa. Tần Mục biết lão gia tử đã công đạo xong, ý bảo mình muốn đi làm gì thì đi đi, nhưng hắn không nhịn được vẫn nói thêm một câu:

- Ông nội, thành thị khai phát, không thể mất ah.

Lão gia tử nhắm mắt không nói, Tần Mục liền lui ra ngoài, gặp mặt các bác sĩ, lại tặng cho họ chút quà tặng bên Mỹ.

Buổi tối ở trong Hàn gia, Hàn Tuyết Lăng nhìn thấy Tần Mục đi tới liền hét lớn bỏ chạy, Tần Mục mất thật nhiều công phu muốn khuyên nhủ được nàng đừng nghĩ ngợi lung tung.

Sự tình cũng đã định, chờ thêm vài ngày ngôi nhà mới mua sẽ trở thành đại bản doanh của hai nhà, hai vị lão gia tử cùng mẹ con Hàn Tuyết Lăng đều dời đi qua. Tần Mục bị Hàn Tuyết Lăng bức bách phải thề, chỉ chờ khi nào nhi đồng sinh ra mới được đến thăm nàng, khiến hai người mẹ không ngừng cười vang.

Tần Mục bắt đầu tiến vào cuộc sống điệu thấp, bên Bắc Liêu đã xuất hiện chấn động không nhỏ.

Bởi vì một lần hành động đột kích kiểm tra hoàng, đổ, độc của tỉnh thành, anh em họ Quản bị bắt quả tang ngay tại trận. Điều này làm tỉnh ủy phi thường mất mặt, hai anh em mở xí nghiệp lập tức bị đưa lên tin tức cấp tỉnh, thật sự là mặt xám mày tro. Vốn dựa theo ý tứ của chút người nào đó, trực tiếp đem hai anh em giáo dục xong rồi thả, nhưng đệ nhất phó bí thư tỉnh ủy lại kiên trì lập trường, nói gì cũng không chịu buông tha cơ hội lần này. Hắn được nâng lên chưa bao lâu thời gian, còn thiếu một mồi lửa thiêu cháy, anh em họ Quản không thể nghi ngờ vừa lúc đánh vào họng súng kia.

Về phần hai anh em là người Bắc Kinh, phó bí thư không phải không biết, nhưng vấn đề là ở chỗ, hai anh em xảy ra sự cố không khỏi thật quá trùng hợp. Tâm lý phó bí thư nắm chắc, dám chỉnh hai anh em nhà này, đưa ra ngón tay đếm đêm, ở mảnh đất Bắc Liêu cũng chỉ có họ Tần. Lúc này hắn còn không bày tỏ chút thái độ với Tần lão gia tử, còn đợi đến khi nào?

Bản thân Lưu Đại Hữu cũng thật không ngờ, thầm nghĩ ngáng chân hai anh em họ Quản một chút mà thôi, nhưng dẫn tới trận trận lớn như vậy. Khi hắn nghe nói phó bí thư nắm chắc chuyện này không buông, muốn tra xét phẩm hạnh vô lương của Quản gia huynh đệ tận gốc rễ, xem như công trình bên dưới có hiện tượng xấu xa nào xuất hiện hay không, hắn hú lên quái dị, lẩm bẩm nói:

- Việc này, nhiệt náo tà hồ. 

Chuyện Bắc Liêu rung chuyển Tần Mục vẫn luôn quan tâm đến, khi hắn từ trong miệng Lưu Đại Hữu nghe tin phó bí thư tỉnh ủy Bắc Liêu nắm chặt lỗi sinh hoạt cá nhân của huynh đệ Giản gia không buông, liền hiểu được Tần lão gia tử đã bắt đầu biểu diễn trong tỉnh Bắc Liêu.

Bất kể là vị phó bí thư kia biểu hiện với lão gia tử, hay lão gia tử tùy cơ hành động, ở một vài địa phương trong Bắc Liêu chỉ sợ sẽ cấp khó khăn cho một vài người nào đó. Quản gia huynh đệ ở Bắc Kinh, những ủy viên tỉnh ủy có được mánh khóe thông thiên không phải là không biết, nhưng vị phó bí thư trọng quyền xuất ra, tiếng phản đối cực kỳ bé nhỏ, lực rung động của lão gia tử ở Bắc Liêu vẫn thật sự mạnh mẽ.

Anh em Quản gia liên hiện Hàn Đại Cúc, Hàn Đại Cúc liên hệ anh em Hàn gia, chiêu thức này của phó bí thư trực tiếp nhắm ngay Hàn gia, mà Tần Mục lại là người liên hệ giữa hai nhà Tần Hàn. Vì vậy Tần Mục suy đoán ra, cha vợ Hàn Đại Bình muốn động cũng không phải chỉ là cuộc chiến nhỏ, có thể đem mấy quân khu khống chế trong tay đại tẩy bài hay không, còn phải mỏi mắt mong chờ. Chuyện trong quân đội Tần Mục không thể xen vào, đây là vấn đề nguyên tắc, quân hàm thiếu tá của hắn chẳng khác gì mang tính chất bộ cảnh vệ, không thể xem là thật sự.

Lão gia tử nói qua, tổng bí thư muốn chơi cờ, Tần Mục cảm giác toàn thân lạnh lẽo, đây đại biểu cho tầng cao nhất của cơ cấu quyền lực của quốc gia, hắn nên thành thật làm tốt chức vị tiểu khoa trưởng của mình là được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất