- Quay về đi làm.
Sắc mặt Tần Mục thoáng khá hơn một chút, thấp giọng nói.
- Ở bên này…
Tần Mục cười lạnh một tiếng, nói:
- Đã có mấy khu trưởng lẫn bí thư đều không mở được cục diện nơi này, nếu chúng ta lập tức san bằng con đường, vậy ở trong mắt người khác chúng ta thành cái gì, quái vật sao?
Trương Thúy gõ nhẹ Lưu Đại Hữu, trách hắn nói lung tung. Lưu Đại Hữu cười ha ha, khởi động xe. Tính tình của hắn bản thân hắn biết rõ, sẽ không thay đổi được, Tần Mục cũng không vì chút chuyện nhỏ mà chướng mắt hắn.
- Nhấn kèn, chào hỏi một tiếng.
Tần Mục phân phó một câu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Xe của khu Hoàng Dương cũng nhấn kèn, ý như hồi phục.
Chờ khi nhóm người Tần Mục đi tới tòa lầu cơ quan, nhìn tòa lầu loang lổ khiến Tần Mục lắc nhẹ đầu. Trương Thúy hiểu được trong lòng Tần Mục không vui, giải thích nơi này vẫn thuộc khu vực Hoàng Dương, là một nơi bị bỏ hoang không sử dụng từ lâu. Nhân viên công tác không thể đi vào khu Phổ Thượng, chỉ phải mượn tạm nơi này làm việc, mà trên thành phố cũng âm thầm chấp nhận.
- Hồ nháo, thật sự là hồ nháo, chỗ của mình không đi, còn chiếm lên địa phương người khác, chẳng thể trách người ta không xem chúng ta ra gì, còn đang thiếu nợ người ta đâu.
Tần Mục cười trào phúng, dặn hai người Lưu Đại Hữu quay về đơn vị, một mình hắn lái xe rời đi. Chức vị giống như Lưu Đại Hữu, kỳ thật lòng hiểu mà không nói, lĩnh chức bất quản sự, bằng không phải nghe cả khu trưởng lẫn đảng ủy, vạn nhất xảy ra mâu thuẫn, thật sự khó nói.
Vị lão thủ trưởng kia nói chuyện tuy rằng thật cứng rắn, nhưng thoạt nhìn cũng không có ý ngăn cản khai phát khu Phổ Thượng, mà là có sự tình mâu thuẫn với bí thư thành ủy Phương Chấn Bang. Tần Mục cho xe dừng sang bên đường, mở cửa sổ, có chút bực mình châm điếu thuốc, nhìn con đường phồn hoa. Loại trình tự như vậy hắn không muốn xen vào, mà cũng không có tư cách, hắn chỉ là một bí thư khu đảng ủy không có địa vị, hơn nữa ở trong thủ đô còn đang chờ định tội, thật sự không nên quá mức xuất chúng.
Hút xong điếu thuốc, Tần Mục cũng không nghĩ ra được manh mối, lại châm thêm một điếu. Khu Phổ Thượng vốn được xem trọng, một khi kiến tạo thành sẽ mang đến lợi tức thật lớn, cho dù là Phương Chấn Bang cùng lão thủ trưởng có mâu thuẫn, cũng không nên đem khu Phổ Thượng ra tranh đua.
Phương Chấn Bang không ngu ngốc, một khu khai phát mang đến chiến tích hoàn toàn có thể làm cho hắn cúi đầu, dịu đi mâu thuẫn với lão nhân kia. Nhưng Phương Chấn Bang lại không đồng ý làm như vậy, điều này làm Tần
Mục cảm thấy phi thường kỳ quái.
Cần phải điều tra ra nguyên nhân! Tần Mục cau mày, rít mạnh một hơi thuốc. Tuy rằng trên quan trường thật nhiều người luôn giả vờ hồ đồ, nhưng nếu chuyện gì cũng vậy thì không được, cho dù phạm sai lầm cũng phải biết vì sao.
Nhưng điều tra là nhất định, bởi thời gian không đợi người. Phương Chấn
Bang đã hạ lệnh, trước khi Hong Kong được trả về phải xuất ra kế hoạch xây dựng khu Phổ Thượng, điều này là phải làm, nhưng hiện tại còn chưa có manh mối, làm sao mà kịp đây?
Không có người giúp đỡ, không có mạng lưới tin tức linh mẫn, làm việc thật sự vô cùng vướng tay. Tần Mục đột nhiên nhớ tới, Tây Môn Nhạn cùng
Đức gia cũng đã đi tới Châu Nghiễm, hắn liền lấy ra di động thử gọi dãy số của Tây Môn Nhạn.
Không nghĩ tới Tây Môn Nhạn cũng không đổi dãy số, điện thoại chỉ vang lên hai tiếng thì nàng đã đón nghe, vừa mở miệng liền gọi Tần bí thư, khẩu khí lại có vài phần như nhảy nhót.
- Ha ha, thật khoa trương, có chút giả vờ đi.
Tần Mục cười a a nói:
- Hiện tại đang ở đâu đây, tôi qua thăm.
Tây Môn Nhạn báo địa chỉ, Tần Mục nhìn bản đồ cũng không xa lắm, chẳng qua lại là vùng ngoại thành Châu Nghiễm, liền có chút kỳ quái hỏi:
- Sao cô ở xa như vậy làm gì?
- Việc này…
Tây Môn Nhạn thoáng do dự, lúc này mới hạ thấp giọng nói:
- Chúng tôi không quen biết ai ở đây, ai cũng cho sắc mặt xem, muốn xin mở công ty nhưng chưa được phê duyệt xuống.
Giang Bắc cùng Giang Nghiễm chỉ cách nhau một con sông, Đức gia ở Giang
Bắc thống rơi con cháu gia tộc của người ta, người muốn hắn chết thật rất nhiều. Bây giờ còn đang trong thời kỳ mẫn cảm, Đức gia còn chưa gặp nguy hiểm, nói không chuẩn qua một thời gian sóng êm gió lặng, sẽ có người xuống tay với Đức gia. Bên Giang Bắc còn đang nghẹn một bụng tức giận, dù không làm gì được Tần Mục, nhưng muốn lấy Đức gia hả giận vẫn là chuyện dễ dàng. Thật rõ ràng bên Giang Bắc đã nhắn qua Giang Nghiễm, bằng không vì sao Tây Môn Nhạn không xin được giấy chứng nhận mở công ty? Những vấn đề cong nhiễu bên trong Tần Mục hiểu thật rõ ràng, an ủi
Tây Môn Nhạn vài câu, nói cho nàng biết mình lập tức đến ngay.
Đi vào Châu Nghiễm, Tần Mục thật không muốn tiếp tục liên hệ với Giang
Bắc, ai cũng hiểu mà không nói, cũng không ai muốn liều lĩnh cá chết lưới rách, nên đem sự tình bỏ quên. Lúc này cho dù hắn vứt bỏ quân cờ như Đức gia đối với hắn mà nói cũng không có gì quan trọng, nhưng khi hắn chứng kiến dáng vẻ già nua hơn mười tuổi của Đức gia, ý tưởng bỏ quên Đức gia đã lặng yên tan biến.
Tinh thần của Đức gia rất không tệ, tuy hai mắt đã đục như không mất sinh cơ. Hắn ngồi trên xe lăn bắt tay Tần Mục, cảm thán nói:
- Lúc tuổi trẻ chưa từng nghĩ tới đời này cuối cùng kết thúc trên xe lăn.
Những lời này nói ra thật xúc cảm, thật rõ ràng hắn đã nếm thiệt thòi lúc ở Giang Bắc, ngay cả chân cũng không còn dùng được nữa. Tần Mục đương nhiên không vạch ra, chỉ mỉm cười ngồi xuống:
- Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt.
Tần Mục chỉ nhìn lướt qua Tây Môn Nhạn, đem lực chú ý đặt trên người Đức gia, hỏi:
- Cảnh sắc Châu Nghiễm so với Cửu Giang như thế nào?
Đức gia nở nụ cười, chỉ chỉ bên ngoài:
- Lớn hơn Cửu Giang, người cũng nhiều hơn.
Tần Mục ân một tiếng, bắt chéo chân dựa ra ghế. Sắc mặt Đức gia thay đổi, trong ấn tượng của hắn chỉ cần động tác làm quan này xuất hiện, hoặc là giả vờ giả vịt, hoặc là có trọng áp nện xuống. Hắn ho khan một tiếng, nhìn Tây Môn Nhạn nói:
- Nhạn tử, nhanh đi pha trà.
Tần Mục khoát tay, ngăn cản Tây Môn Nhạn, sau đó thật thâm ý nhìn Đức gia. Đức gia hiểu ý, biết Tần Mục có chuyện bí mật muốn nói với mình, liền phân phó vài người chung quanh ra ngoài đi dạo, nếu hắn chưa gọi thì tạm thời đừng quay về.
Trước khi Tây Môn Nhạn rời đi, ánh mắt nhìn hắn mơ hồ mang theo cỗ sát khí, làm Tần Mục cảm thấy thật khó xử. Hắn cười khổ nói với Đức gia:
- Cô cháu này của ông, đúng là thật mang thù.
Đức gia xấu hổ cười, sau đó thở dài nói:
- Đứa bé Nhạn tử này mạng khổ, đời này tôi là ác nghiệt nhiều lắm, không chết ở Cửu Giang là do ông trời thương hại, bởi vì tôi từng làm qua một việc thiện, đã đem đứa nhỏ này nhận nuôi.
Tần Mục không hứng trí nghe chuyện này, hiện tại Đức gia là lão hổ bị người rút hết nanh vuốt, nhiều nhất là một con mèo bệnh hơi lớn một chút mà thôi.