Thanh Quan

Chương 125-126: Gặp chuyện không may ​

Tần Mục cười lắc đầu, nói ra:

- Ngày mai anh ở trong huyện, mời em ăn cơm.

Một câu rất bình thản, lọt vào trong tai Bạch Nhược Hàm lại có một ý tứ khác hoàn toàn, gương mặt của nàng đỏ hồng lên, ngay chính nàng cũng cảm thấy da mặt nóng lên, nói một câu:

- Ai mà thèm anh mời khách.

Nói xong, uốn éo thân mình chạy chậm rời đi, giống như sợ hãi Tần Mục làm như ngày hôm đó.

Tần Mục sờ sờ cái mũi cười khổ, cảm thấy gương mặt của mình lớn lên khiến người ta chán ghét như vậy sao?

Buổi tối Tần Mục thỉnh vợ chồng Lưu Đại Hữu đi Tứ Hải Cư ăn cơm, Lưu Đại Hữu nói cái gì không đồng ý, kết quả là ăn ở trong nhà Lưu Đại Hữu, Trương Thúy làm mấy món ăn thường ngày.

Trương Thúy là người vừa có trong lại vừa được ngoài, Tần Mục mĩm cười nói Lưu Đại Hữu đời này phúc khí lớn nhất chính là lấy Trương Thúy. Lưu Đại Hữu cười ha ha, liên tục đồng ý, Trương Thúy lúc này mặt mày tươi như hoa, mời rượu.

Lúc gần đi Tần Mục nói với Lưu Đại Hữu:

- Hiện tại muốn ổn, thế cục trong huyện chưa trong sáng!

Câu này làm Lưu Đại Hữu đầu đầy sương mù. Ánh mắt Trương Thúy sáng lên liên tục, nắm góc áo Lưu Đại Hữu không cho hắn hỏi tiếp. Tần Mục không có khả năng giải thích rõ câu này, nếu không hắn ở trên lập trường phe phái của Bạch Quang Lượng sẽ phi thường bị động. Tuy ba người ai cũng sẽ không đem nội dung nói chuyện nói ra, nhưng mà Tần Mục lại để ý, trên quan trường gặp người chỉ nói ba phần, bí quyết này đã luyện lô hỏa thuần thanh.

Trong đêm Trương Thúy phân tích cho Lưu Đại Hữu nghe, trong lời Tần Mục nói có ý chính là mạch làm quan của Bạch Quang Lượng có sai lầm, làm cho hai người tấm tắc kêu kỳ lạ, Tần Mục cũng không phải tử trung với Bạch Quang Lượng.

Tần Mục rời khỏi nhà Lưu Đại Hữu, sắc trời đã muộn, cũng không có quay về Miêu Trấn, hắn tìm khách sạn lúc trước ở, an vị trên xe xích lô đi tới huyện ủy. Nhà của Lưu Đại Hữu nằm gần huyện ủy, vừa vặn trải qua bệnh viện huyện, Tần Mục nhìn vào cửa lớn bệnh viện và xuống xe.

Cũng không phải Tần Mục mang tâm tư gì, nhưng mà dựa vào năng lực trên trấn đối với Lưu Đan hiện tại mà nói, hơn một vạn đồng chẳng khác gì như muối bỏ biển. Tần Mục làm quan đúng là có đức hạnh như cách gọi Tần âm nhân, nhưng mà với dân thì hắn chân thành.

Nhìn thấy Lưu Đan, cô gái vừa mới hầu hạ hai người nằm ngủ, Tần Mục nói chuyện với nàng trong hành lang.

Lưu Đan nói cho Tần Mục muốn bán cửa hàng bán lẻ đi, gom góp ít tiền chữ bệnh cho lão nhân trước. Bệnh viện huyện không đủ năng lực giải phẫu, cần chuyển lên bệnh viện tỉnh. Trong lời Lưu Đan nói, nghe không ra nửa điểm oán trách lão nhân, chỉ có bất mãn với chính mình, nói mình kiếm tiền không nhiều, ủy khuất hai lão nhân.

Tần Mục gật gật đầu, tuy hắn hiện tại nhận mẹ của mình, nhưng mà gia gia của hắn ở kinh thành như ngọn núi cao, ký ức song thân kiếp trước cũng chưa xóa nhòa. Tần Mục cân nhắc một chút, nhìn Lưu Đan nói ra:

- Người già bệnh phải trị, chuyện này không thể nghi ngờ. Bọn họ nuôi sống chúng ta, sau khi về già thì sinh bệnh, nếu như chúng ta buông tha, đó là bất hiếu.

Lưu Đan nghe Tần Mục nói nghiêm túc như vậy, gật gật đầu, nhưng mà nhớ tới khó xử vay tiền, nước mắt lại chảy xuống.

Trong lòng Tần Mục có cảm giác khó chịu, giọng nói và nụ cười của cha mẹ hắn hiện ra. Hắn đi tới bên cửa sổ, thò tay lau nước mắt của Lưu Đan, sau đó thở dài một hơi nói ra:

- Như vậy đi, tôi có thể đi tìm bạn vay cho cô một ít tiền, nhưng mà nói trước số tiền đó cô phải trả, tôi chỉ bảo chứng bạn của tôi không lấy tiền lãi.

Lưu Đan đã bị bức tới mức bán cửa hàng bán lẻ đi, nghe Tần Mục nói khẳng định có người cho mượn tiền, lập tức khóc lớn, hai chân mềm nhũn, liền quỳ lạy trước mặt Tần Mục.

- Bắt đầu cô làm cái gì vậy?

Tần Mục không thích ai quỳ trước mặt mình, liền vội vươn tay kéo Lưu Đan. Lưu Đan dập đầu với Tần Mục vài cái, thân thể thoáng giãy dụa, tay phải của Tần Mục đặt lên ngực của Lưu Đan.

- YAA.A.A..

Lưu Đan cả kinh kêu một tiếng, hai tay che ngực lui ra sau vài bước, hàm răng nhỏ cắn lấy bờ môi, gương mặt càng tái nhợt, mặt mũi đỏ bừng, đỏ tráng đan xen làm nổi bật lẫn nhau, trong ánh sáng lờ mờ có thể thấy được Lưu Đan càng đẹp hơn.

Tần Mục gãi gãi đầu, hoàn toàn là lỡ tay, ngàn vạn lần người khác cho rằng mình giúp Lưu Đan là có ý xấu. Hắn gãi gãi đầu, con mắt nhìn qua, nói:

- Như vậy đi, buổi sáng ngày mai tôi sẽ lấy tiền tới, phải chuyện viện cho hai người thôi, kéo dài thêm một ngày độ khó khi phẫu thuật sẽ tăng lên.

Lưu Đan lúc này đang chìm đắm trong cảnh ngón tay Tần Mục chạm vào người, mơ mơ màng màng gật gật đầu. Tần Mục có chút bối rối rời khỏi bệnh viện, đi khách sạn nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau Tần Mục đi tới ngân hàng sớm, rút ba mươi vạn đồng ra. Lưu Đan thấy Tần Mục quả nhiên nói được làm được, tư vị trong lòng chua đắng ngọt bùi. Thời điểm này em chồng trên danh nghĩa của Lưu Đan cũng tới bệnh viện, Tần Mục giúp mang lão nhân lên xe, nhìn qua Lưu Đan rời thị trấn.

Chuyện đã giải quyết xong, Tần Mục gọi điện thoại cho Lưu Đại Hữu, nói cho Lưu Đại Hữu mình phải quay về. Ai nghĩ đến Lưu Đại Hữu trong điện thoại khen hắn, nói Tần Mục quả nhiên là cao nhân, chuyện gì làm cũng chuẩn, làm chong chóng đo gió quá tốt.

Tần Mục nhất thời không hiểu gì cả, hàm hồ hỏi vài câu, Lưu Đại Hữu nói cho Tần Mục nghe, buổi sáng hôm nay họp hội ý, Quý Thu quý bí thư yên lặng một tháng đột nhiên phát đại binh, thanh thế tăng vọt.

Thì ra thành phố trải qua an bài nhân sự trong một tháng, người thay thế bí thư thị ủy cũng không thuận lý thành chương biến thành chính thức, mà là bị an bài đưa đi nơi khác, chính sách lại thay đổi, những chính sách ngữ điệu bảo thủ lập tức bị bác bỏ, dùng tư tưởng cải cách làm chủ. Bởi như vậy mọi người cũng biết gió đã đổi hướng, Bạch Quang Lượng đề nghị mấy cái trong hội nghị bị phủ quyết, Quý Thu lại nắm giữ quyền phủ quyết trong huyện.

Tần Mục gật gật đầu, chính sách cải cách năm 91, 92 có mê mang, thứ nhất không có kinh nghiệm tham khảo, thứ hai tình hình trong nước phức tạp, thẳng đến khi thủ trưởng nam tuần mới vạch ra con đường đi lên.

Quả nhiên sau khi quay về thị trấn, Trác Đại Trung lại giơ ngọn cờ cải cách lên, cường điệu tầm quan trọng của cải cách. Nhưng mà Tần Mục trong Miếu Trấn làm việc hợp với mạch cải cách, mượn nhà máy rượu của Chu Lão Cửu mà nói, Trác Đại Trung cũng nhìn vào trong mắt, với phương châm cải cách của Tần Mục cũng rất đồng ý. Tuy hai người khác phe với nhau, nhưng mà trải qua mấy tháng tiếp xúc và mài hợp, dĩ nhiên hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, bổ sung cho nhau, Tần Mục công tác vãn được Trác Đại Trung khẳng định. Chỉ cần kinh tế Miếu Trấn đi lên, Trác Đại Trung hắn mới mặc kệ Tần Mục là Quý phái hay Bạch phái.

Buổi chiều mở hội nghị, Tần Mục ngồi ở trong phòng làm việc sửa chữa thật nhiều trong bản thảo Liên Bang Xô Viết.

Xu thế hiện tại mỗi người đều nói cải cách, nếu bản thảo này xuất bản sẽ chịu đựng nhiều sóng gió, chính hắn biết rõ. Thế nhưng mà cải cách lúc đầu có nhiều chỗ không phù hợp với quy luật thị trường, thậm chí có chút ít người làm sai, hiện tượng này Tần Mục xem vào trong mắt, cho dù hắn dùng ngòi bút làm vũ khí, Tần Mục hắn vẫn muốn làm chim đầu đàn, bản thân cũng hò hét một ít tiếng vang cho phong bào cải cách.

Tần Mục cầm lấy điện thoại gọi tới bệnh viện huyện, nói tìm bác sĩ Bạch Nhược Hàm. Chỉ chốc lát giọng Bạch Nhược Hàm hơi tiều tụy vang lên.

- Tần Mục, có chuyện gì không?

Hiện tại Bạch Quang Lượng có lẽ rất khó chịu a. Nghe được Bạch Nhược Hàm có chút giọng của nàng có chút trầm thấp mà khàn khàn, trong lòng Tần Mục đau xót. Hắn không thể nói chuyện chính sách với Bạch Nhược Hàm, liền dùng khẩu khí nhẹ nhõm nói ra:

- Ngày mai là sinh nhật của em, muốn ăn cơm ở đâu, anh mời em, anh có tiền.

Bạch Nhược Hàm nghe Tần Mục nói vậy thì buồn cười, tâm lý u buồn cũng giảm một ít, bật cười nói ra:

- Tiền của anh không phải tham ô mà có đấy chứ?

Giọng của Tần Mục nghiêm nghị, nghe ra phi thường nghiêm túc, hắn nghiêm trang nói:

- Bác sĩ Bạch, sao em dám vu oan cán bộ như thế chứ? Lời này của em nếu truyền đi chính là tội vu hãm đấy.

Bạch Nhược Hàm nghe ra ý trêu tức của Tần Mục trong thì cười lên, đem điện thoại đổi tai nghe, gắt giọng:

- Đi đi, anh cũng không xin tiền mẹ đấy chứ? Chạy tới đây khoe khoang, có phải muốn khi dễ em không?

Tần Mục nói không dám liên tục, nói với Bạch Nhược Hàm sáng mai mình sẽ qua, trong huyện có mở cuộc hợp, buổi tối mời Bạch Nhược Hàm. Bạch Nhược Hàm cân nhắc một chút, sắc mặt có chút đỏ bừng nhỏ giọng nói ra:

- Ăn ở ngoài quá lãng phí, tới nhà của em đi, cha em có khả năng trời tối... Khả năng không ở nhà.

Trong lòng Tần Mục run lên, Bạch Nhược Hàm nói lời này ý hàm xúc rõ ràng. Nghĩ đến một màn ở phòng khách Bạch gia ngày đó, còn có đôi môi kiều nộn của Bạch Nhược Hàm, Tần Mục phát hiện thân thể của mình bởi vì giọng của Bạch Nhược Hàm mờ ám sinh ra biến hóa. Hắn vội vàng ho khan vài tiếng nói ra:

- Anh qua sớm một chút, anh còn có chút công tác báo cáo với chủ tịch huyện Bạch.

Bạch Nhược Hàm tức giận nói ra:

- Công tác công tác, anh chỉ biết công tác, em thấy anh bây giờ là người mê làm quan rồi!

Tần Mục cười ha ha, lại nói vài lời với Bạch Nhược Hàm chú ý thân thể, làm Bạch Nhược Hàm cảm động.

Để điện thoại xuống, Tần Mục lại cẩn thận chau chuốt câu chữ của mình, hắn sửa lại mấy chỗ mơ hồ khó hiểu, bận tới nửa đêm, lúc này mới duỗi lưng mệt mỏi đi lên giường thiếp đi.

Đêm nay Tần Mục ngủ không phải rất an tâm, trong mộng luôn xuất hiện đủ loại tràng cảnh, người quen thuộc chưa quen thuộc, đến buổi sáng hơn năm giờ Tần Mục thở hổn hển tỉnh lại, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Hắn nhớ lại thoáng nội dung trong mộng, lại cảm thấy mông lung, nhưng lại rốt cuộc bắt không được.

Hút một điếu thuốc, Tần Mục mở đèn bàn ra, dự vào thành giường, cầm lấy huyện chí ra xem, từ lần trước ở huyện mượn huyện chí, hắn còn không có cẩn thận nghiên cứu xong. Đột nhiên Tần Mục nhìn thấy một nơi có ý tứ, đọc từng câu từng chữ, trong nội tâm so đo một phen, một kế hoạch hiện ra trong đầu của hắn.

Tới khi thấy sắc trời tỏa sáng, Tần Mục mới từ trong chăn ấm chui ra, cẩn thận tỉ mỉ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn. Nhìn qua tàn thuốc đầy đất, Tần Mục cười khổ một tiếng, tuổi còn trẻ đã hút nhiều như vậy, xem ra chính mình phải giảm thuốc lại mới được.

Thời điểm Tần Mục quét rác thì cửa lớn gõ vang, bên ngoài truyền ra âm thanh nôn nóng:

- Tần chủ tịch trấn, Tần chủ tịch trấn, gặp chuyện không may, gặp chuyện không may!

Chu Lão Cửu thở gấp mới hơi dài, bắt đầu tự thuật chuyện xảy ra một lần.

Thì ra nhà máy rượu của Chu Lão Cửu vừa mới làm ra loại rượu nhất phẩm, vốn dựa theo chỉ điểm của Tần Mục mà làm, làm loại rượu đặc sắc của nhà mái, nhãn hiệu rượu này còn chưa xuất xưởng thì bên ngoài đã có rượu giả, dùng nhãn hiệu danh chính ngôn thuật của nhà máy lâu năm, không có một tia giả mạo. Chu Lão Cửu những ngày này đầy túi chưa kịp cao hứng, đến lúc này đầu của hắn bị nện phát mộng. Bởi vì chuyện này cho nên nhà máy bị đánh về nguyên hình. Cho nên cục công thương tới hỏi thăm, Chu Lão Cửu nghĩ tới đầu tiên chính làTần Mục.

Tần Mục nghe xong việc này thì bảo Chu Lão Cửu ổn định, cũng cười cổ vũ Chu Lão Cửu, nhà máy rượu sản xuất sản phẩm bị bắt chước, nói rõ rượu nhà máy đã có danh khí, nếu không cũng chẳng ai đi sao chép đồ của một nhà máy không danh tiếng.

Nhìn thấy trên mặt Tần Mục treo nụ cười thong dong bình tĩnh, Chu Lão Cửu cảm thấy an tâm một ít. Sau đó Tần Mục bao Chu Lão Cửu tra xem ai có thể là người tiếp xúc với nhãn hiệu rượu này, chuyện này không có nội tặc là không thể nào.

Chu Lão Cửu đáp ứng rời đi, hắn không tin cha mẹ, chỉ tin tưởng Tần Mục.

Sau khi thấy hắn rời đi, Tần Mục gọi điện thoại cho Trương Thúy, hỏi một chút xảy ra chuyện gì. Ai nghĩ đến từ chỗ Trương Thúy bên kia đạt được tin tức che giấu, sau khi Tần Mục làm chủ tịch trấn Miếu Trấn đến nay, các thành viên thường ủy thường xuyên dõi mắt nhìn theo hắn. Trương Thúy nói như thế là dừng, ý còn lại Tần Mục tự hiểu biết.

Thường ủy huyện ủy, Quý Thu nhìn mình chằm chằm đó là nhất định, nhưng mà không thể cầm xí nghiệp của mình khai đao được. Khổng Kiến Quốc là cán bộ ban thanh tra kỷ luật, người lại ngay thẳng, từ trước tới nay xem mình rất được. Bạch Quang Lượng, Lưu Đại Hữu càng không cần phải nói. Tần Mục nghĩ tới đây liền cầm lấy giấy bút, ở phía trên viết xuống năm cái tên thường ủy huyện ủy.

Cuối cùng nhất ánh mắt Tần Mục nhìn chằm chằm vào cái tên Hầu Cửu Châu, hắn dùng bút khoanh tên của Hầu Cửu Châu lại, sau đó đâm chiêu suy nghĩ.

Xem ra có người bộc phát trong yên lặng rồi, không hề chỉ là mình ah. Hầu Cửu Châu dùng phương pháp này mở ra đấu đá với mình. Tần Mục nhớ lúc trước khi Hầu Cửu Châu mới đến, hắn cũng không có đụng chạm quá nhiều tới chuyện của địa phương, như vậy trong năm thường vụ huyện ủy còn có một cái tên khác liên kết với hắn - La Vạn Hữu.

Hầu Cửu Châu cùng La Vạn Hữu khẳng định là có liên hệ, nhưng mà suy nghĩ mái Tần Mục lại không rõ.

Suy nghĩ cẩn thận ai là người hạ độc thủ sau lưng, Tần Mục cảm giác đâu của hắn mở rộng một chút. Ra khỏi phòng làm việc, Tần Mục tìm được Chu Lão Cửu, bảo Chu Lão Cửu phối hợp công thương điều tra, nên nộp tiền phạt thì một phân không thể thiếu, chuyện trong đó chính mình sẽ xử lý. Nhìn thấy bộ dáng thịt đau của Chu Lão Cửu thì Tần Mục có chút tức giận, tức giận mắng Chu Lão Cửu không phóng khoáng, đã biết rõ kiếm nhiều tiền, phạt tiền này xem như cống hiến kinh tế trong trấn.

Tâm của Chu Lão Cửu không cam lòng tình không muốn nộp tiền phạt, nhà máy rượu của hắn đóng cửa nửa tháng chỉnh đốn và cải cách, trong lòng thầm hạ quyết tâm phải cho ra gia hỏa chân trong chân ngoài, phải thu thập hắn thật tốt mới được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất