Thanh Sơn (Dịch)

Chương 42: Bất Quy Khách 1

Bên ngoài Chu phủ là tiếng hô hào nhốn nháo và ánh lửa bập bùng, mà bên trong phủ đệ, mười mấy chiến mã của Mật Điệp bị buộc vào thân cây trong sân hoảng loạn bởi bầu không khí xao động này, chúng cứ đạp mạnh vó lên mặt đất thể hiện sự bất an của mình. Có người dùng hết sức lực đẩy cửa của Chu phủ, cánh cửa đã gài then lắc lư, phát ra âm thanh ầm ầm đinh tai nhức óc. Vân Dương nhìn về phía Trần Tích: “Có lẽ người của Lưu gia chưa cần đến một khắc đã có thể phá cửa xông vào rồi, đến lúc đó không ai đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi có thể tìm ra bằng chứng trong vòng một khắc được không?” Lại là một khắc. Trần Tích tự hỏi, mình thật sự có thể phá giải được bí mật của quyển sách này trong vòng một khắc được sao? Câu trả lời là không thể. Khuôn mặt của hắn giấu sau lớp vải xám, hắn cúi đầu trầm tư một lát rồi trả lời: “Một khắc không được, ta cần ít nhất…” Bên ngoài Chu phu, có người lớn tiếng quát cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn: “Người bên trong nghe đây, mau chóng đi ra cho bọn ta một lời giải thích rõ ràng, nếu như có chứng cứ thì ngươi hãy lấy chứng cứ ra đây, không có bằng chứng thì giết người phải đền mạng!” Vân Dương nhét vạt áo vào thắt lưng, thuận tay rút trường đao treo bên hông một Mật Điệp ra rồi đi về phía cổng lớn: “Thất Điều, Ngũ Bính, giữ vững cửa cho ta, Kiểu Thố ngươi đi xem tường phía sau, ai dám xông vào thì đều xem như mưu nghịch, giết bất luận tội! Trần Tích, cho ngươi một khắc, tìm cho ra chứng cứ, bằng không chúng ta sẽ chôn thây ở đây!” Trần Tích không dám do dự nữa, hắn lập tức xoay người lại đóng cửa đi vào trong phòng, ngăn cách mọi âm thanh ồn ã ở bên ngoài cánh cửa. Hắn lật giở quyển Tứ Thu Chương Cú Kinh Chú mà Chu Thành Nghĩa sao chép, nhanh chóng dùng kỹ thuật chế tạo và giải mã mật thư thời xưa trong ký ức của mình để kiểm tra xem rốt cuộc đối phương dùng phương pháp này truyền tin tức ra ngoài. Là phương pháp giấu chữ? Không phải. Hay là phương pháp nghiệm chữ? Không phải. Chẳng lẽ là phương pháp chiết tự? “Phương pháp chiết tự” lấy ví dụ như chữ “đổng” phân tách thành thiên – lý – thảo, chữ “trác” được ghép bởi thập – nhật – bặc (*), dùng cách này để ẩn giấu tin tức. (*) Khác với cách chiết tự từ trên xuống dưới thông thường, chữ ĐỔNG 董 được giải từ dưới lên, tách ra thành Thiên 千, Lý 里, Thảo 草 ; chữ TRÁC 卓 cũng tương tự, phân tách thành Thập 十 , Nhật日và Bặc卜. (*) Khác với cách chiết tự từ trên xuống dưới thông thường, chữ ĐỔNG 董 được giải từ dưới lên, tách ra thành Thiên 千, Lý 里, Thảo 草 ; chữ TRÁC 卓 cũng tương tự, phân tách thành Thập 十 , Nhật日và Bặc卜. Nếu là phương pháp chiết tự thì rắc rối rồi đây. Cách này không khó phá giải, nhưng mà yêu cầu rất nhiều thời gian để hoàn thành, phải mất vài ngày mới có thể giải được! Thời gian trôi qua từng chút một, cổng lớn của Chu phủ có thể bị đám đông kích động đạp đổ bất cứ lúc nào, trong tiết trời mùa thu mát lạnh, mồ hôi trên trán Trần Tích túa ra như mưa. Không phải phương pháp chiết tự, Trần Tích tìm mãi mà vẫn không tìm ra được manh mối nào phù hợp với phương pháp chiết tự này cả! Làm sao bây giờ? Trần Tích gập sách lại, nhắm mắt trầm tư... Khoan! Đáp án để giải quyết câu hỏi không bao giờ nằm ở chính câu hỏi đó! Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trần Tích, hắn xoay người đi đến chỗ giá sách và bắt đầu lật tìm, một quyển, hai quyển, ba quyển... Càng lật giở càng nhiều sách, ánh mắt hắn lại càng sáng hơn. Lúc này, tiếng ồn bên ngoài dần dân ngừng lại, sự yên tĩnh sau một hồi ầm ĩ mang đến cho người ta một cảm giác kỳ dị lạ thường. Có người lớn tiếng nói vọng vào trong: “Lưu Minh Hiển của Lưu gia, mong Vân Dương đại nhân mở cửa ra gặp mặt.” Các thành viên Mật Điệp không nói gì mà nhìn Vân Dương. Kiểu Thố nói nhỏ: “Lưu Minh Hiển, con trai của Lưu Các lão, cháu trai của Lưu lão thái gia, người đứng đầu chi thứ hai của Lưu gia hiện nay, thông phán đương nhiệm của Lạc Thành, quan ngũ phẩm.” Vân Dương cân nhắc giây lát, cuối cùng ném trường đao trong tay cho một Mật Điệp: “Mở cửa đi, đừng làm giảm uy phong của Mật Điệp Ty chúng ta!” Ken két, cánh cửa lớn sơn son từ từ mở ra từ bên trong, mấy trăm người ở bên ngoài giơ bó đuốc yên lặng chờ đợi. Lưu Minh Hiển cưỡi ngựa đứng yên giữa đám đông, giống như hạc trong bầy gà. Hắn khoác áo tang, trên đầu đội khăn hiếu, hai mắt đỏ ngầu, thậm chí con ngựa nâu hắn đang cưỡi cũng đeo bó hoa lụa màu trắng trước ngực. Vân Dương tiến lên, cuối cùng dừng lại trước bậc thềm sau cánh cửa: “Lưu đại nhân, đêm hôm khuya khoắt hô hào tập hợp hơn trăm người bao vây tấn công Mật Điệp Ty, ngươi định mưu nghịch đấy à?” “Không dám.” Giọng Lưu Minh Hiển khàn khàn, hắn nắm chặt dây cương: “Bọn ta chỉ đến để hỏi Vân Dương đại nhân, tại sao lại vô duyên vô cớ bắt người Lưu gia bọn ta? Có chứng cứ gì không?” “Tất nhiên là có!” Vân Dương nói một cách chắc chắn. “Vậy thì lấy ra cho ta xem, nếu con cháu của Lưu gia có tội thật thì mặc ngươi xử trí!” Vân Dương lắc đầu: “Bây giờ chưa thể lấy ra cho ngươi xem được, chuyện này liên quan đến cơ mật quốc gia, phải trình lên cho nội tướng đại nhân.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất