Thanh Sơn (Dịch)

Chương 48: Người Của Mật Điệp Ty

“Hắn là người của Mật Điệp Ty!” “Hiện tại hắn vẫn chưa phải người của Mật Điệp Ty, nếu hắn đồng ý thì ngay tối nay ta có thể viết một bản tấu thỉnh cầu ghi công cho hắn.” Lâm Triều Thanh nói: “Thế nào, hai người có làm được không?” Vân Dương và Kiểu Thố nhìn nhau, bọn họ đều do dự liệu có nên buông bỏ công lao đã trong tầm tay không. Lâm Triều Thanh cười mỉa: “Chi bằng để hắn tự đưa ra lựa chọn.” Mọi người nhìn sang Trần Tích, thiếu niên đứng dưới ánh trăng, vẻ mặt của hắn bị giấu sau lớp vải xám. Sau một lúc lâu không nói gì, Trần Tích mới lên tiếng “Đa tạ ý tốt của chỉ huy sứ, hiện tại ta muốn làm việc dưới trướng Vân Dương đại nhân và Kiểu Thố đại nhân hơn.” Lâm Triều Thanh nói: “Thôi vậy, mỗi người một chí, nhưng nếu như có một ngày ngươi đổi ý, thì có thể đến nha môn Chủ Hình Ty ở Lạc Thành tìm ta bất cứ lúc nào, có lẽ ta sẽ ở đây trong hai tháng tới.” “Cảm ơn Lâm chỉ huy sứ.” Bọn họ đang nói chuyện thì bỗng có tiếng ồn ào vang lên bên ngoài, hóa ra mấy trăm người của Lưu gia đã chạy đến nơi, bao vây dinh thự của Lưu Thập Ngư chật như nêm cối! Có người ở bên ngoài lớn giọng hô: “Vân Dương đại nhân, kế ve sầu thoát xác cao tay lắm, nhưng mà Lưu gia bọn ta không phải một đám vô dụng. Nếu không cho ta một câu trả lời rõ ràng thì hôm nay ta nhất định phải báo thù cho lão thái gia, sau đó triều đình muốn chém đầu ta hoặc đày ta đi Lĩnh Nam, Lưu Minh Hiển này không một câu oán hận!” Nói xong, bọn họ nghe thấy tiếng người thả củi và tưới dầu ở bên ngoài, mùi dầu gay mũi ập vào bên trong! Mọi người trong phủ nhìn nhau. Lần này, Lâm Triều Thanh chủ động lên tiếng: “Lý Đại Bính, Lý Đại Pháo, hai người các ngươi dẫn người đi ngăn cản Lưu gia, không ai được phóng hỏa đốt nhà, bằng không giết bất luận tội!” Hắn nói xong thì quay sang nhìn Trần Tích: “Bằng chứng khép tội con cháu Lưu gia ở đâu? Chúng ta xác định Chu Thành Nghĩa đã truyền tin cho người Lưu gia bằng cách nào?” Chuyện xảy ra tối hôm nay nổ ra do con cháu Lưu gia chết trong ngục, tuy Mật Điệp Ty tìm được tình báo quan trọng, nhưng quyển sách này chỉ chứng minh được Ty chủ của Quân tình Ty sắp sửa đi đến phương Nam, làm sao để chứng minh Chu Thành Nghĩa truyền lại tình báo này cho con cháu của Lưu gia? Nếu không thể chứng minh được điều này thì Lưu gia vẫn sẽ không chịu để yên. Trần Tích giơ quyển sách trong tay lên, hỏi: “Các vị, Tứ Thư Chương Cú Kinh Chú có tổng cộng bao nhiêu chương?” Lâm Triều Thanh bình tĩnh trả lời: “Tổng cộng mười chín chương, mỗi một chương được in riêng, tổng cộng ba mươi chín tập.” Trần Tích hỏi tiếp: “Thế vậy Vi Chính – Hai là chương thứ mấy?” Lâm Triều Thanh đáp: “Chương tám…” Trần Tích gật đầu: “Không có ai lại chép từ chương tám trở đi ra, chắc chắn là phải bắt đầu chép từ chương một, chương hai… Chép liên tục cho đến chương tám. Trong phủ của Chu Thành Nghĩa, ta không tìm được bản chép tay của bảy chương trước, chắc chắn hắn đã đưa bảy chương đầu đi rồi. Điều này cũng có nghĩa là Chu Thành Nghĩa đã lấy cớ mượn sách và chép sách để gửi tình báo đi bảy lần.” Lâm Triều Thanh hiểu ra: “Chỉ cần tìm được bảy bản chép tay có nét chữ của Chu Thành Nghĩa là có thể chứng minh ai đã nhận được tình báo!” “Đúng vậy.” Trần Tích giơ sách lên: “Đây là chương bảy Vi Học – Một của Tứ Thư Chương Cú Kinh Chú ta vừa mới tìm được trong phòng của Lưu Thập Ngư, xem nét chữ thì đúng là Chu Thành Nghĩa tự viết, dùng quyển sách này có thể khép tội Lưu Thập Ngư.” Hắn ăn nói hùng hồn, như sấm sét đâm thủng màn sương dày đêm nay, vạch trần chân tướng cho mọi người hay. Tất cả mọi người đi vào trong phòng lục tìm giá sách, Trần Tích thì đến một góc khác tìm kiếm, khi hắn mở một chiếc tủ trong phòng ra thì đột nhiên sững lại tại chỗ. Vừa mới mở tủ ra, dòng khí lạnh nằm yên trong cơ thể đã lâu hắn bỗng rục rịch trở lại. Trong tủ có vài chiếc hộp gỗ, Trần Tích lặng lẽ mở chúng ra, trong chiếc hộp đầu tiên là hai chiếc vòng tay bằng bạch ngọc, chiếc hộp thứ hai là một quyển sổ ghi chép tiền nong, chiếc hộp thứ ba… Ấy thế mà lại là một củ nhân sâm! Hắn nhìn đằng sau lưng mình, sau đó lấy chiếc hộp ấy ra đặt lên bàn, định bụng chạm vào củ nhân sâm. Hắn còn chưa kịp chạm vào nó thì giọng nói của Lâm Triều Thanh thình lình vang lên bên tai: “Thiếu niên, bất cứ tài sản gì trong nhà quan lại mắc tội đều không được động vào, Chủ Hình Ty bọn ta giám sát Mật Điệp Ty, chức trách quan trọng nhất là phòng ngừa các Mật Điệp lợi dụng công việc để kiếm lời cho riêng mình. Để những thứ đó lại chỗ cũ, sau này nội tướng sẽ cử người đến xét nhà ghi vào sổ sách.” Trần Tích: “…”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất