Chương 10: Triệu lão gia gửi thiệp mời (2)
Mình rốt cuộc có đắc tội hắn không vậy?
Vẻ mặt Lương Cừ thay đổi liên tục, đáng lý ra việc mình có đáp ứng hay không là do mình, nhưng kẻ yếu lại cự tuyệt kẻ mạnh, vốn đã là sai lầm.
Mấu chốt nhất chính là, toàn bộ sự việc lần này để lộ ra nhiều chỗ không ổn, rất nhiều điểm đáng ngờ.
Triệu gia là nhà giàu ở thị trấn Bình Dương sát vách, sao lại có thể nhanh chóng biết được ở thị trấn Nghĩa Hưng này có một đứa cô nhi sắp không sống nổi như vậy?
Trương nấm đầu, Triệu gia có phải là...
"Xem ra phải nhanh chóng trở thành Võ Sư mới được, trở thành Võ sư rồi, Triệu gia sẽ không làm gì được mình nữa"
Lòng mang tâm sự, Lương Cừ chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trong ánh mắt kinh ngạc của những ngư dân đi ngang qua, Lương Cừ xách theo cá đù vàng bán cho tửu lâu xa hoa nhất ở thị trấn Nghĩa Hưng, được 80 văn tiền.
Tính từ giờ còn lâu mới đến thời điểm thu thuế cá và những loại thuế linh tinh khác, hắn và ông cha hắn cũng chưa từng thuê đồ của trại cá, không cần bị bóc lột để trả nợ, hơn nữa thị trấn Nghĩa Hưng cũng gần thành trấn lớn, trị an tốt, không có ngư bá, tiền của mình cơ bản đều sẽ về đến tay.
Nếu ở nơi sơn cốc nghèo khó, vậy thì thảm rồi, đám ngư bá rồi trại cá sẽ thi nhau xuất đầu lộ diện, bóc lột ngươi sạch sẽ, lúc nào cũng ở ranh giới xảy ra bạo loạn, chỉ thiếu người đứng ra kêu gọi nữa thôi.
Tiền đến tay, Lương Cừ tìm một cửa hàng có giá rẻ, gọi hai cân thịt, một chén cơm, một đĩa rau, sau liền ăn uống thỏa thích.
Tuy nhiên, thị trấn Nghĩa Hưng này quả thật rất nhỏ, chỉ một lúc sau, tin tức hắn bắt được cá đù váng, bán được 80 văn tiền đã bay đầy trời, đâu đâu cũng có người tới hỏi dò địa điểm bắt cá, muốn tự mình đi thử vận may, khiến cho hẳn cảm thấy vô cùng phiền phức.
"Tiểu tử nhà ngươi, bắt được cá đù vàng ở đâu đấy, mau tiết lộ tí đi"
Một thanh niên lớn hơn Lương Cừ hai ba tuổi ôm lấy bả vai của hắn, lúc nói chuyện, đôi tay cũng không thành thật, muốn nhón lấy miếng thịt mỡ trên đĩa nhưng lại bị một chiếc đũa đập trở về.
"Ui, tiểu tử nhà ngươi, xuống tay cũng ác quá đấy". Thanh niên nhe răng trợn mắt phủi tay.
Lương Cừ không hề dao động, những người cùng tuổi trong trấn chỉ có nhiêu đó, về cơ bản đều quen biết nhau, Lý Lập Ba chính là một người trong số đó, nhưng nói thân thiết thì cũng chẳng thân, ít nhất lúc Lương Cừ đi mượn gạo, nhà hắn không cho mượn.
Nói oán hận thì cũng không đến mức ấy, xã hội nông nghiệp chỉ có sức sản xuất như vậy, mọi người đều bán sức lao động để kiếm ăn, nhà nào nhà nấy đều sống chẳng tốt cho lắm, không cho mượn cũng là chuyện bình thường, ngược lại mấy nhà thân thích kia, đã không cho mượn thì thôi, còn nói năng khó nghe, quả thật ấm ức.
"Ta đã nói rồi, nó nằm cách bãi cỏ lau ba dặm về phía bên phải"
"Ta không tin, tiểu tử ngươi khẳng định vẫn chưa nói thật, đổi thành ta, nếu thật sự có nơi bắt được cá đù vàng ta cũng sẽ không kể cho người khác, để đó mà yên lặng phát tài"
Lý Lập Ba thấy không có thịt ăn, chỉ có thể tự rót một ấm trà, tự uống tự vui, hắn vốn là người chơi bời lêu lổng, nghe thấy tin Lương Cừ bắt được cá đù vàng liền qua đây hỏi thăm làm tiền.
Nhưng cũng nhờ tính này của Lý Lập Ba mà hắn rất tinh thông tin tức, Lương Cừ nghĩ tới một vài chuyện gần đây, nhanh trí hỏi:
"Hỏi ngươi việc này, nếu trả lời tốt sẽ có thịt ăn"
Đôi mắt Lý Lập Ba liền trở nên sáng ngời:
"Có chuyện tốt như vậy sao, nhanh hỏi đi"
"Ngươi hiểu biết bao nhiêu về Võ Quán ở thị trấn Bình Dương"
Lý Lập Ba nhìn Lương Cừ từ trên xuống dưới, cười khúc khích:
"Cũng đúng, có ai không mộng tưởng trở thành Võ Sư, nhưng mà ngươi hỏi ta là hỏi đúng người rồi đấy"
"Nói tỉ mỉ xem nào"
"Ở thị trấn Bình Dương có ba Võ Quán, trong đó lợi hại nhất là Võ Quán của Dương lão gia, chỉ vì chủ của hai Võ Quán kia đều có xuất thân không chính quy, mà Dương lão gia là người xuất thân từ quân đội. Còn Lý Lập Ba ta, sắp đi bái Dương lão gia làm sư phụ đến nơi rồi!"
Lý Lập Ba nói là trả lời chằng bằng nói là đang khoe khoang.
"Ngươi?". Lương Cừ cố ý tỏ vẻ nghi ngờ.
Lý Lập Ba thấy vậy liền tức giận, trong phút chốc biết gì đều phun ra hết, khiến cho Lương Cừ bừng tỉnh đại ngộ, cũng có thêm chút hiểu biết đối với hệ thống siêu phàm của thế giới này.
Rất đơn giản, mài giũa căn cơ, sau đó tắm thuốc, rồi lại mài dũa, rồi lại tắm thuốc, cuối cùng là đột phá.
Có bốn cửa ải nhỏ là Da, Thịt, Cốt, Huyết, sau khi vượt qua hết sẽ được gọi là Võ Sư, còn trước đó chỉ có thể gọi là Võ Giả, nghe nói phía sau còn có những cảnh giới khác, nhưng người bình thường không thể biết được.
Võ Quán tuyển sinh cũng không khó, không cần nhìn căn cốt, chỉ nhìn ngươi có tiền hay không mà thôi!
Chi phí ở Võ Quán của Dương lão gia là 7 lượng bạc không bao ăn ở, 10 lượng bạc bao ăn ở, 20 lượng bạc bao ăn ở và tắm thuốc, đắt hơn so với hai nhà kia một chút, nhưng cũng phù hợp với địa vị lợi hại của Dương lão gia.
Chỉ 7 lượng bạc cũng không khó lắm, Lương Cừ hơi suy tư:
"Vậy ngươi chẳng phải là..."
"Suỵt, ngươi đừng nói cho ai biết đấy, hai tháng nữa, người nhà sẽ đưa ta đi Võ Quán".
Lý Lập Ba dương dương đắc ý:
"Chờ ta đi rồi, chắc chắn sẽ mạnh hơn cái tên Trương nấm đầu kia, còn được luyện tập kỹ năng nữa, không lo bị người khác đánh như hắn"