Chương 11: Mối hận cướp thuyền (1)
Trương nấm đầu hoành hành ngang ngược đã quen, hôm nay xách con cá ở nhà này, ngày mai lại xách con cá ở nhà khác, dù không nhiều lắm nhưng vẫn khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm.
Ngư dân thị trấn Nghĩa Hưng có nhà nào mà chưa từng bị hắn làm tiền, có quả phụ nào mà chưa từng bị hắn đùa giỡn đâu, vốn đã trở thành một căn bệnh mà người gặp người ghét.
Ngoài mặt không dám nói, nhưng Lý Lập Ba cũng thầm tỏ vẻ khinh thường.
Thần sắc Lương Cừ khẽ động, lên tiếng hỏi:
"Hắn bị đánh sao, chuyện lúc nào vậy?"
"Khả năng là sáng hôm nay? Dù sao lúc ta thấy hắn, quanh hốc mắt hắn đã có một quầng đen lớn, đi đường cũng khập khiễng, có lẽ bị đánh không nhẹ đâu"
"Ai dám đánh hắn chứ?"
"Không biết nữa". Lý Lập Ba lắc đầu, sau đó liền thấp giọng nói:
"Thật ra hắn cũng không lợi hại vậy đâu, mới đến Võ quán được hai ngày đã vì gây chuyện mà bị đuổi đi, có thể học được thứ gì tốt chứ? Sợ là chẳng làm được gì đâu, chẳng qua không ai muốn đi chọc thủng con hổ giấy này thôi"
Lương Cừ liếc mắt nhìn hắn:
"Theo như lời ngươi nói, sao ngươi không đi chọc thủng hắn đi?"
"Cho dù có là hổ giấy nhưng thân hình to lớn của hắn cũng lù lù ra đó". Lý Lập Ba cười khẩy:
"Nhưng mà hôm nay hắn lén lút chèo thuyền đi rồi, xem ra lo sợ có người trả thù, cho nên mới chuẩn bị đi ra hồ để dưỡng thương, nếu không phải đúng lúc ta đang ngồi ị ở bãi cỏ lau, không chừng sẽ không ai phát hiện ra chuyện này, ngươi là người thứ hai biết chuyện này đấy"
Lương Cừ đã hiểu rõ.
"Hỏi xong chưa, ta nói nhiều như vậy rồi, thịt này của ngươi..."
"Đều cho ngươi cả đấy"
"Ha ha, hào phóng, thật hào phóng! Cảm ơn ngươi, trong nhà vì tích tiền mà đã lâu ta không được ăn thịt rồi. He he"
"Đợi đã". Lương Cừ đè đĩa thịt xuống.
"Lại sao nữa?"
"Việc Trương nấm đầu bị thương ngươi đừng nói cho người khác biết, nghe rõ chưa hả"
"A, vì sao?"
"Ngươi rốt cục có muốn ăn thịt hay không?"
"Aiz, được rồi, không nói thì không nói, ngươi mau bỏ tay ra đi"
Khu vực sông Giang Hoài.
Một chiếc thuyền ba lá nho nhỏ lặng lẽ ngừng lại trên mặt hồ, Trương Thiết Ngưu nằm trong đó, cái đầu đầy vết mụn cóc vô cùng bắt mắt.
Nguyên bản Trương nấm đầu có vẻ mặt vô cùng hung ác, giờ phút này lại giống như một con gà bị nhổ sạch lông, thần sắc uể oải, trên hốc mắt có một vết bầm tím khiến hắn trông càng buồn cười hơn.
"Con mẹ nó, hôm qua còn đang yên lành sao lại có thể đột nhiên sống lại được chứ? Ui, đồ chó Trịnh Hướng này, xuống tay cũng quá tàn nhẫn, eo của ta..."
Trương Thiết Ngưu ôm lấy eo, vẻ mặt đau khổ.
Ngày thường hắn làm quá nhiều chuyện thất đức, chẳng dám ở trong nhà dưỡng thương, sợ bị người khác nhân cơ hội này trả thù, chỉ có thể chèo con thuyền nhỏ này trốn đến trên mặt hồ mà thôi.
Trương Thiết Ngưu thở dài:
"Cũng chỉ có nơi này là an toàn"
"Cũng không hẳn như vậy đâu"
Trương Thiết Ngưu giật mình, vừa định đứng dậy thì đã bị một khối nước bao trùm lên trên mặt, dòng nước kia dường như có sinh mệnh, đang liều mạng tiến vào bên trong phổi của hắn. Trương Thiết Ngưu trở tay không kịp, hút phải một ngụm nước lớn, trong phút chốc trong phổi bị đổ đầy nước, khó mà thở nổi.
Ngay sau đó, hắn liền nhìn thấy một bóng người trèo lên ở phía mạn thuyền, xoã tóc xoay người nhảy lên thuyền, rồi liền nhanh chóng đứng dậy, tàn nhẫn đá một cước vào hạ thể hắn, một cơn đau nhức khó có thể miêu tả ập đến.
Đối mặt với Trương nấm đầu đã dần chuyển sang màu gan heo, Lương Cừ không dám ngừng lại, bàn tay nắm lấy cục đá, toàn bộ gân xanh đều nổi lên, dùng hết sức lực đánh lên cái đầu đầy nấm kia của đối phương.
Rầm!
Trương Thiết Ngưu trợn trắng hai mắt, ngất đi.
Thấy hắn không nhúc nhích gì nữa, Lương Cừ mới ném cục đá xuống, cục đá rơi xuống boong thuyền rồi lăn về phía góc thuyền.
Chỉ... đơn giản như vậy sao?
Hơi ra tay một chút thôi mà Trương nấm đầu từng học ở Võ Quán, hoành hành nơi thôn quê cứ như vậy mà ngã xuống sao?
Lương Cừ thở hổn hển, nhìn chăm chú đôi tay của mình, còn có khối nước trên mặt Trương nấm đầu dần tản đi kia.
Trước khi tới đây, hắn đã chuẩn bị tốt kế hoạch, nhưng lại không ngờ rằng lúc hành động lại có thể nhẹ nhàng như thế, chỉ mất một chút thời gian để tìm người, hắn thậm chí đã chuẩn bị tinh thần mình sẽ bị thương, vậy nên liền bẻ một củ sen đặt sẵn ở trong ngực, còn hắt nước nóng lên Không Thể Động giúp nó làm nóng người, lặng lẽ mai phục ở dưới nước.
Kết quả, đều không cần dùng đến!
Năng lực điều khiển nước quả là một đòn trí mạng với người bình thường!
Chỉ cần nhân lúc đối phương không chú ý, dùng nước phủ lên mũi miệng, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên cũng vô dụng.
Nhìn Trương nấm đầu đang nằm dài ở kia, Lương Cừ tháo dây thừng từ bên hông xuống, đem hai chân hai tay tên này buộc chặt lại, sau khi lục soát người một vòng, phát hiện hóa ra vẫn còn 2 lượng bạc, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.