Chương 25: Thanh tiến độ đáng giận (1)
Bầu không khí im lặng kéo dài một lúc, sau liền có những tiếng nói nhỏ khe khẽ vang lên.
"6 lượng 5 văn!"
"Thật sự là 6 lượng 5 văn sao?"
"Lạ ghê, thế chẳng phải là phát tài sao, đều là Bảo Ngư mà sao của A Thủy lại đắt hơn? Có gì tốt hơn vậy?"
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều chấn động với cái giá mà Hồ Võ Sư đưa ra
Lý Lập Ba ở bên cạnh bấm ngón tay tính toán, nhất thời hoảng sợ.
Cá vược huyết hồng của Trần Kiệt Xương nặng 2 cân 7 lạng 6 chỉ, chỉ bán được được 3 lượng bạc, tính ra một cân có giá hơn 1 lượng 1 văn một chút.
Nhưng cá chim sừng trâu của Lương Cừ nặng 3 cân 2 lạng 1 chỉ, vậy mà lại có giá 6 lượng 5 văn! Tính ra một cân hơn 2 lượng bạc, gần như gấp đôi cá vược huyết hồng.
Chậm đã, sao ta lại nói cá vược huyết hồng 'chỉ' bản được ba lượng bạc vậy.
Lý Lập Ba lâm vào trầm mặc.
Cùng lúc đó, Lương Cừ cũng rơi vào niềm vui sướng cực lớn.
Vốn tưởng rằng, một con Bảo Ngư chỉ có thể giúp mình rút ngắn thời gian tiến vào Võ quán, trăm triệu lần không nghĩ tới, thanh tiến độ này vậy mà lại trực tiếp được lấp đầy như vậy!
Tính thêm 2 lượng 8 văn hắn tích cóp được mấy hôm nay, tổng tài sản của Lương Cừ đã vượt mức 9 lượng 3 văn!
Không chỉ đạt yêu cầu thấp nhất là 7 lượng để tiến vào Võ Quán, mà còn đủ để nộp thuế sau mùa thu này nữa.
Còn về việc định không bán gì kia, hoàn toàn không có đâu.
Vị Võ Sư này ra giá bất đồng như vậy, chứng tỏ một điều là hắn không ỷ vào việc ngư dân thiếu kiến thức, không hiểu biết gì về cá chim sừng trâu mà ra giá lung tung, bằng không chỉ cần ra giá không sai biệt lắm so với cá vược huyết hồng là được rồi.
Hơn nữa, mấy lượng bạc đối với Võ Sư cũng không nhiều lắm, ngay đến cả Trần Kiệt Xương cũng đã thu nhập một ngày trăm văn, một tháng chính là 3 lượng bạc rồi, tuy nhiên sinh hoạt tiêu dùng quá lớn nên mới có vẻ không giàu có gì.
Nếu thật sự bị ép giá hắn cũng không còn cách nào khác, làm gì có chuyện lên trấn Bình Dương thì không bị ép nữa, ngư dân không ngốc, nhóm Võ Sư càng không ngốc, trực tiếp bán luôn còn có thể đỡ phải đi mười mấy dặm đường.
"Bán, đương nhiên bán, chỉ là ta có một vấn đề muốn hỏi Hồ đại nhân một chút"
Lương Cừ bình phục lại tâm tình, đưa ra một yêu cầu nhỏ.
Hồ Võ Sư lời ít ý nhiều:
"Hỏi"
"Tại sao cùng là Bảo Ngư mà cá chim sưng trâu này lại có giá gấp đôi cá vược huyết hồng kia vậy?"
Tất cả ngư dân xung quanh cũng đều căng lỗ tai ra lắng nghe, ai nấy đều rất tò mò.
Thế giới của Võ Sư đến cùng vẫn vô cùng thần bí, khiến cho người ta muốn hướng tới, có thể thầm biết được những thứ mà người khác không biết, không nghi ngờ gì nữa, sẽ khiến người ta âm thầm sảng khoái.
Nghe thấy câu hỏi của Lương Cừ, Hồ Võ Sư cũng không hề thiếu kiên nhẫn, lên tiếng giải thích:
"Phần xương đầu của cá chim sừng trâu có thể dùng làm thuốc, chế thành dược hoàn, có tác dụng đề tinh luyện khí, có thể trợ giúp đột phá Huyết quan, hiện tại ta đang ở cửa ải này, đối với ta, nó có tác dụng rất lớn"
Thì ra là thế!
Lương Cừ nghĩ tới đôi sừng nhỏ mà lúc trước mình bảo lưu lai kia, thầm thấy may mắn vì mình không ném đi.
Hồ Võ Sư đúng là người chân thành.
Tiếp theo đó đều vô cùng, Lương Cừ dâng cá chim sừng trâu còn tươi sống lên, Hồ Võ Sư ném một túi bạc qua, chẳng đòi túi lại mà đã đi luôn rồi.
Trước khi đi còn nói một câu:
"Về sau nếu ai bắt được Bảo Ngư có hình dạng dị thường như vậy, tới báo ta hay, ta sẽ không để các ngươi chịu thiệt"
Ngư dân ở bến thuyền đồng loạt kêu được.
Trong bốn cửa ải Da, Thịt, Cốt, Huyết, theo như tin tức Hồ Võ Sư vừa tiết lộ thì hắn đã đến cửa thứ tư, chỉ cần bước qua được nó, Võ Sư không còn là cách gọi kính trọng nữa mà là năng lực chân chính, cho nên mấy con Bảo Ngư này quả thật vô cùng quan trong với hắn.
Lương Cừ nghĩ thầm.
Sau khi Hồ Võ Sư rời đi, ngư dân trên bến không còn phải giữ kẽ nữa, trong lúc nhất thời, ai nấy đều chúc mừng Lương Cừ may mắn, thậm chí có người còn muốn sờ một chút, ý muốn được ké tí mấy thứ huyền diệu khó giải thích kia.
Hơn nửa tháng qua, Lương Cừ bắt được một con cá đù vàng, một con cá đốm, giờ còn bắt được một con Bảo Ngư, quả đúng là một người may mắn.
Khi được mọi người vậy quanh, Lương Cừ vẫn nắm thật chặt túi tiền của mình, ai đến cũng không từ chối.