Chương 47: Củ sen gặp nguy (2)
Lương Cừ thấy đề tài trước đó bị bỏ qua liền yên lòng, lại tiếp tục bắt đầu luyện tập Viên quyền.
Nhưng mới đánh chưa được nửa bộ, kết nối tinh thần trong đầu Lương Cừ đột nhiên bắt đầu nhảy lên điên cuồng.
Nheo Béo và Không Thể Động điên cuồng gửi tin tức cho hắn!
Bảo Thực củ sen ở trong nước bị công kích!
Lại còn là một đại gia hỏa?
Sắc mặt Lương Cừ thay đổi trong chớp mắt.
Bảo Thực củ sen là hũ vàng đầu tiên hắn phát hiện ra.
Tuy rằng số lượng có thể cống hiến điểm Tinh hoa Thuỷ Trạch cũng chỉ có hơn hai mươi củ nhưng toàn bộ chỗ sen đó cũng dài tới mười mấy mét, chỗ củ sen còn lại không thể cung cấp điểm Tinh hoa Thuỷ Trạch cũng phải đến vài trăm củ, vẫn đem lại hiệu quả trị liệu không tồi, được hắn coi như là trân bảo, ngày thường đều để cho Không Thể Động ở đó trông coi.
Nheo Béo nếu như không có việc gì cũng phải ở bên cạnh trông coi cùng.
Một số ít tôm cá nhỏ chỉ cần đi qua quấy rầy cũng sẽ bị hai thú hù chết ăn sạch luôn.
Đến tột cùng là gia hỏa như thế nào mà một con cá sấu cộng thêm một con cá nheo sáu râu cũng không thể đối phó nổi, còn phải không ngừng phát đi tin tức khẩn cấp cho hắn như vậy?
Nghĩ đến đó, Lương Cừ không ở lại đây nổi nữa, vội vàng cáo biệt với hai người Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương, thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Hai người đều vô cùng kinh ngạc, vội vàng lên tiếng hỏi:
"Sao lại đi bây giờ? Dương Sư có khả năng sắp tới rồi, ngươi không ở lại nhờ hắn chỉ điểm cho sao?"
Lương Cừ chần chừ một lúc rồi đáp:
"Giờ ta có việc gấp, chờ sau khi xử lý xong hẳn là có thể kịp trở về?"
Hiện tại vẫn đang là buổi sáng, đi một chuyến rồi trở về, nói không chừng vẫn kịp.
Lý Lập Ba và Trần Kiệt Xương thấy Lương Cừ dường như thật sự vô cùng sốt ruột, cũng không khuyên bảo gì nữa, chỉ bảo hắn đi đường cẩn thận.
Nhìn theo bóng dáng Lương Cừ đi xa, Lý Lập Ba gãi đầu:
"Kỳ quái thật đấy, lần trước cũng vậy"
"Lần trước?"
"Đúng vậy". Lý Lập Ba gật đầu:
"Lần trước A Thủy đang học với Hồ Võ Sư được một nửa cũng vội rời đi, cũng không thấy có người nào tới thông báo cho hắn gì cả"
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì, có khả năng A Thủy đã sớm có hẹn từ trước rồi"
"Cũng đúng"
Lá rụng nhiều, chồng chất thành từng tầng ở trên lớp bùn đất, hóa thành lớp mùn màu nâu đen.
Đi ra khỏi Võ quán, Lương Cừ một đường chạy chậm để bảo tồn thể lực, từ trấn Bình Dương trở về thị trấn Nghĩa Hưng cũng mười mấy dặm đường, hắn chỉ dùng không đến nửa canh giờ.
Chờ đến được bến thuyền, Lương Cừ dừng lại hồi sức một lúc, sau khi đã bình phục liền làm ra vẻ không có việc gì đi thẳng ra chỗ con thuyền của mình, sau khi nhìn xung quanh không thấy bóng người nào liền nhanh chóng chèo thuyền về gần khu vực có củ sen, lấy mái chèo vỗ lên mặt nước.
Một lúc sau, một con cá sấu và một con cá nheo sáu râu trồi lên trên mặt nước.
Lương Cừ sờ đầu hai thú, để chúng nó lăn một vòng, nhìn qua không thấy trên người chúng có thương tổn gì, lúc này hắn mới yên lòng.
Trước đó, hắn cũng đã ra lệnh cho hai thú, để chúng nó quan sát gia hỏa tới ăn vụng củ sen của mình xem xem có thể đối phó được hay không, nếu có thể đối phó thì đối phó, nếu không thể thì rút lui, không được đánh bừa.
Còn của mà mất người thì cả người cả của đều mất; còn người mà mất của thì sau này còn cướp được của về.
Củ sen tuy quý giá nhưng không thể so với hai con Thủy thú mà Lương Cừ bồi dưỡng này.
Hai thú sau khi được ăn Bảo Ngư đã trải qua lần phát dục thứ hai, càng trở nên cường đại hơn, hiện giờ, cơ thể Không Thể Động đã dài hơn 2 mét, còn cơ thể Nheo Béo thì lên tới 2 mét 4!
Kích thước tổng thể đã tăng lên nhiều, đến cả điểm Tinh hoa Thủy Trach cần để tiến hóa cũng giảm xuống hơn 4 điểm.
Trưởng thành tất nhiên là một chuyện tốt, thủ hạ của mình đương nhiên là càng mạnh càng tốt.
Nhưng Lương Cừ lại càng cảm thấy kỳ quái hơn, đến tột cùng là gia hỏa như thế nào mà có thể khiến cho Không Thể Động và Nheo Béo cộng lại mà cũng phải cách xa 3 thước như vậy?
Ngay khi hắn đang trầm tư, Nheo Béo ở trong nước đột nhiên chồm lên, thò đầu vào trong thuyền, há miệng to phun ra, năm miếng củ sen rơi vào phía trên tấm ván gỗ phát ra âm thanh trầm đục.
Lương Cừ cầm lấy một miếng lên xem, vô cùng kinh ngạc nói:
"Đây đều là củ sen có chứa Tinh hoa Thủy Trạch sao? Trước khi quái vật kia tới, các ngươi đã mang đi rồi ư?"
Nheo Béo và Không Thể Động lắc lư cái đuôi, bắn tia nước lên trên người Lương Cừ, nhưng hắn không hề tức giận mà thậm chí còn có chút cảm động.
Khi trước hắn có để lại mấy miếng củ sen có chứa Tinh hoa Thủy Trạch để chuẩn bị cho lúc cần thiết, để hai thú phải chú trọng trông coi, không ngờ hai thú lại thông minh như vậy, vậy mà còn biết phải dời đi tài sản quý giá.
Có tiền đồ rồi, thật không uổng công nuôi dưỡng.
Lương Cừ xoay ngoài cầm lấy cây thương dài bằng gỗ lên, cơ bắp ở mạn sườn không khỏi tự động siết chặt, lộ ra những đường cong sắc bén, hắn híp mắt lại.
"Tốt lắm, để ta xuống nhìn thử xem, rốt cục là kẻ nào dám tới trộm củ sen của ta"