Thanh Xuân Vạn Tuế

Chương 8:

Chương 8:
Giờ thể dục.
Tôi tìm từ cổng trường đến tận lớp học, đi đi về về mấy vòng mà vẫn chẳng thấy đâu.
Đối với tôi, đây là một khoản tiền khổng lồ.
Trong lúc tuyệt vọng, tôi ôm lấy tấm pin sưởi ở hành lang và khóc nức nở như một đứa trẻ.
Đang khóc đến mức không thở nổi thì một ông cụ hiền từ tiến lại gần, hỏi: “Cháu à, sao thế này?”
“Mất... mất tiền rồi... một... một trăm... trăm tệ... hu hu…”
Tôi nghẹn ngào từng tiếng một.
Ông cụ đẩy gọng kính lên, cười nói: “À, sáng nay ta nhặt được ở cầu thang, còn định trưa nay thông báo qua loa phát thanh đấy.”
Nói đoạn, ông đưa cho tôi một tờ tiền màu hồng quen thuộc.
Ngay lập tức tôi hết khóc, vội vàng nhận lấy, giọng đầy khí thế: “Cảm ơn ông ạ!”
Ông cụ xua xua tay: “Gọi ta là hiệu trưởng.”
Hội thi thể thao, tôi đăng ký ném bóng chì, Lý Nguyệt thì tham gia nhảy cao.
Quả bóng của tôi ném lệch hướng, suýt chút nữa đập trúng chân trọng tài.
Lý Nguyệt không những nhảy không cao mà còn làm gãy cả thanh xà.
Lục Nghiêm thi tiếp sức nam, dây giày bị tuột, đúng lúc vấp ngã, cậu ấy thuận tay kéo luôn quần của bạn phía trước xuống.
Thế là hai người cùng ngã lăn ra đất.
Mãi thật lâu sau…
Không ai muốn đứng dậy.
Chỉ có lớp trưởng là nổi bật nhất, cậu ấy chính là đội trưởng đội cổ vũ.
Trên sân khấu, cậu ấy dẫn đầu một nhóm nữ sinh nhảy bài Gee .
Năm lớp 12, sinh nhật của Lục Nghiêm.
Tôi tặng cậu ấy thanh sô cô la GODIVA mà tôi đã giữ lại từ lâu, chưa nỡ ăn.
Có lẽ vì cất giữ quá lâu, hơn ba năm rồi, nó đã mốc meo và lên đầy lông trắng.
Ngay khi mở bao bì, tôi ngửi thấy mùi của sự khó xử.
Lục Nghiêm kích động không thôi: “Thì ra đây là dáng vẻ của ‘Hermès trong thế giới sô cô la’!”
Cậu ấy cắn một miếng.
“Ọe!”
Phun thẳng lên giày của tôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất