Thập Nhật Chung Yên

Chương 40: Định luật 2-8

“Chờ một chút…” Tề Hạ cau mày, như thể nhớ ra điều gì đó, “Vừa phải chống lại kẻ thù, vừa phải bảo vệ người của mình?” Nghe có vẻ đây là một tình huống rất quen thuộc. Có rồi… Lần này thực sự có cách rồi. Tề Hạ chạy đến bên tấm sắt, nhấc vật nặng này lên rồi từ từ lăn lăn trên mặt đất, như thể đang kiểm chứng tính khả thi kế hoạch của mình. “Này! Kiều Gia Kình!” Tề Hạ gọi, “Tôi tìm ra ‘câu trả lời’ rồi! Qua đây với tôi!” “Tôi đã chờ câu nói này của anh từ lâu rồi.” Kiều Gia Kình từ từ nói, “Đợi tôi, tối sẽ đến ngay.” Con gấu đen lờ mờ cảm thấy “con mồi” trước mắt muốn trốn thoát, cho nên nó một lần nữa đứng bằng hai chân sau, mở rộng phạm vi tấn công của mình. Nhưng Kiều Gia Kình hoàn toàn không có ý định bỏ chạy, chỉ thấy hắn đột nhiên nhảy về phía trước một bước, hai chân dang rộng, vai xoay theo hông, nắm đấm phải xoay 180 độ về phía má con gấu đen rồi đấm ra. “Bốp!” Một tiếng nổ lớn vang lên, cú đấm này đánh trúng mặt con gấu đen cực kỳ chính xác, thậm chí còn khiến con gấu đen lùi lại một bước rưỡi. Con gấu đen khựng lại một chút, mũi liên tục phì phò hơi nóng, sau đó lắc đầu, dường như bị cú đấm bất ngờ này đánh choáng váng. Nó chưa bao giờ nghĩ rằng “con mồi” luôn chạy trốn trước mắt này lại có sức mạnh bùng nổ khủng khiếp như vậy. Kiều Gia Kình cũng lắc lắc cánh tay bị tê buốt vì cú đánh, lầm bầm nói: “Thứ ngu xuẩn như mày cũng cứng thật đấy…” Con gấu đen tỉnh lại, há miệng gầm lên vài tiếng, thẹn quá thành giận lại lao xuống tấn công lần nữa. Kiều Gia Kình cẩn thận quan sát động tác của đối phương, bước một bước nhỏ về sau bằng chân phải, sau đó chuyển trọng tâm bằng cách đổi chân trái và phải, không chỉ né được cú đánh này mà còn khiến con gấu đen mất thăng bằng suýt ngã. Tận dụng khoảng trống này, hắn cúi người xuống một chút, tung ra một cú móc dưới từ bên dưới, đánh mạnh vào hàm dưới của con gấu đen. Tiếng rên rỉ quỷ dị vang lên, con gấu đen lại ăn thêm một cú đấm. Mặc dù loại sát thương này không gây ra mối đe dọa nào với lớp da dày thịt mỡ đós, nhưng nó thực sự có chút e dè trước người đàn ông trước mắt. “Chết tiệt, tay tao sắp gãy rồi, mày còn không ngất đi à?” Kiều Gia Kình nhổ nước bọt xuống đất, sau đó lăn một vòng về phía trước, thoát khỏi con gấu đen. Tề Hạ chứng kiến cảnh này cũng hơi choáng ngợp, hắn tưởng Kiều Gia Kình chỉ là một tên côn đồ bình thường, nhưng khả năng chiến đấu của hắn lại rất mạnh mẽ. Từng đòn đánh, từng động tác không giống như đánh nhau trên đường phố, mà giống như võ thuật tổng hợp hơn. Kiều Gia Kình đến bên cạnh Tề Hạ, vừa phẩy tay phải vừa hỏi: "Chúng ta nên làm gì đây?" "Đến đây!" Tề Hạ tỉnh táo lại, vẫy tay gọi Kiều Gia Kình, "Anh cầm tấm sắt này, chặn đường tấn công của con gấu đen." "Chỉ có vậy thôi á?" Kiều Gia Kình hơi bối rối, "Lừa đảo, anh bị đần rồi à? Tôi tưởng anh sẽ có kế hoạch hay hơn chứ!" "Không, đây là kế hoạch tốt nhất!" Tề Hạ kéo Kiều Gia Kình ra phía trước, bảo hắn dựa vào tấm sắt. Nhưng tấm sắt có hình tròn, đặt xuống đất rất không ổn định, rất dễ lăn trượt. Kiều Gia Kình phải cúi người xuống, dùng vai đỡ mép tấm sắt, cố định chút ít. "Cái này nặng quá..." Kiều Gia Kình nghiến răng, "Tôi không nhấc nổi..." "Anh không cần phải nhấc lên." Tề Hạ giải thích, "Chỉ cần lăn trên mặt đất là được rồi!" "Thôi được, tôi hiểu rồi, nhưng như vậy tôi không thể nhìn thấy con quái vật kia được." Kiều Gia Kình nói "Cái tấm sắt lớn này che khuất tầm nhìn của tôi, tôi không biết nó ở đâu, làm sao mà đỡ đòn được?" Lúc này, con gấu đen càng lúc càng tức giận, nó tiến từng bước cẩn thận về phía Kiều Gia Kình. "Để tôi giúp anh nhìn." Tề Hạ đứng sau lưng Kiều Gia Kình nói. "Anh?" "Đúng vậy, tôi sẽ kéo áo anh từ phía sau." Tề Hạ nói "Tôi kéo sang phải, anh hãy lăn tấm sắt sang phải, tôi kéo sang trái thì anh lăn tấm sắt sang trái." "Được..." Kiều Gia Kình gật đầu, bắt đầu điều chỉnh hướng tấm sắt, để nó hướng thẳng về phía con gấu đen "Như vậy thì hai ta có lẽ sẽ không chết được... Chỉ là không biết đám dồi bọ kia có đến cướp tấm sắt hay không." "Họ sẽ không đến cướp đâu." Tề Hạ nói "Vì tôi muốn bảo vệ tất cả mọi người ở đây." "Hả?" Kiều Gia Kình ngớ ra "Anh định dùng tấm sắt này để che chắn cho tất cả mọi người?!" "Ê!" Tề Hạ quay đầu hét về phía đám người đang đánh nhau "Nếu các người tiếp tục đánh nhau nữa thì sẽ chết thật đấy, không muốn chết thì mau đến sau lưng tôi." Mọi người nghe lời Tề Hạ nói đều quay lại nhìn hắn, cũng nhìn sang tấm sắt trong tay Kiều Gia Kình. Người đàn ông trung niên là người đầu tiên đứng dậy, lau vết xước trên mặt do không biết ai trong lúc hỗn chiến đã cào vào: "Hai thằng ngốc kia, đặt tấm sắt xuống cho tao!" Hắn loạng choạng chạy về phía Kiều Gia Kình, dường như muốn giành lại tấm sắt, nhưng lúc này Kiều Gia Kình không thể buông tay, chỉ có thể trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên. Tề Hạ lúc này bước lên một bước, chắn giữa hai người. "Này! Cút ra!" Người đàn ông trung niên gào lên, "Kính cận! Mau đến giúp tao!" Tề Hạ suy nghĩ nhanh chóng, trong đầu vang lên một giọng nói: "Định luật 2-8, quyền quyết định thường chỉ nằm trong tay 20% số người. Muốn kiểm soát một nhóm, chỉ cần kiểm soát số ít người trong nhóm đó..." Chưa đợi người đàn ông trung niên gọi người đến giúp, Tề Hạ đột ngột vươn tay siết chặt cổ hắn. Đối phương chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông trông có vẻ thư sinh trước mặt lại có thể tàn nhẫn như vậy, nhất thời mất thần. "Đừng quậy nữa," Tề Hạ nói, "Muốn sống thì nghe lời tôi." "Nghe lời mày?!" Ánh mắt người đàn ông trung niên tràn đầy phẫn nộ, "Mày là ai? Tao dựa vào đâu mà nghe mày?" Tay phải của Tề Hạ không ngừng siết lại, bóp chặt cổ họng đối phương: "Tôi không phải đang thương lượng với chú." Nhìn thấy biểu hiện của Tề Hạ, Kiều Gia Kình không khỏi nhíu mày. Trước đây, hắn chỉ thấy Tề Hạ rất thông minh, đi theo hắn có lẽ sẽ có một tia hy vọng sống sót, nhưng không ngờ đối phương còn có một mặt hung hăng đến vậy. "Khụ khụ... mày... mày buông tay ra..." Người đàn ông trung niên sắp ngạt thở, đưa tay liên tục đấm vào tay Tề Hạ, "Mày là thằng điên à..." "Hoặc là bị tôi bóp chết ở đay, hoặc là ngoan ngoãn đứng sang một bên." Ánh mắt Tề Hạ lạnh lùng vô cùng, dường như chưa từng có cảm xúc, "Chọn một trong hai." Kính cận thấy vậy vội vàng chạy đến, giọng điệu cầu xin nói: "Đại ca à... không đến mức đó đâu... không đến mức đó đâu... anh buông lão Lữ ra trước đi..." Mặc dù nói vậy, nhưng hắn không ngừng điều chỉnh tư thế, đứng ở bên cạnh Tề Hạ, hơn nữa còn đang từng bước từng bước tiến lại gần. Tề Hạ nhanh chóng quan sát người này một lượt, phát hiện kính của hắn đã bị ai đó đánh vỡ một bên trong lúc hỗn chiến, trông có vẻ khá chật vật. "Quy tắc săn mồi..." Ánh mắt Tề Hạ nhìn chằm chằm vào hai người, trong lòng thầm lẩm bẩm, "Kẻ săn mồi nhất định phải hung mãnh hơn con mồi, con mồi xảo quyệt đến đâu cũng có điểm yếu và điểm chết..." "Đại ca buông tay ra trước đi... bằng không..." Kính cận từng bước từng bước tiến lại gần Tề Hạ, dường như có ý đồ khác. Tề Hạ lạnh mặt, lập tức đưa tay kia ra, lần này hắn không bóp cổ đối phương mà bóp lấy má đối phương, ngón tay cái ấn vào chiếc kính vỡ. "Chết tiệt!" Kính cận hét lên một tiếng, lập tức nhắm chặt mắt lại. "Nếu anh cũng muốn gây rắc rối, tôi sẽ nhét mảnh vỡ kính vào mắt anh." "Đừng, đừng...!" Kính cận hoảng loạn vung tay, lúc này hắn đang nửa quỳ nửa ngồi, ngẩng đầu lên, không dám động đậy dù chỉ một chút, "Em sai rồi, em sai rồi đại ca, anh nói gì chúng em cũng nghe." ===== Góc vui đọc truyện thêm kiến thức: Có một câu ngạn ngữ rất nổi tiếng: "80% của cải trên thế giới nằm trong tay 20% số người nào đó." Hiện tượng này được người ta gọi là định luật 2-8, được phát hiện bởi nhà kinh tế học người Ý Barreto. Theo ông: "Trong bất kì tập hợp nào cũng vậy, thứ quan trọng nhất chiếm khoảng 20%, 80% còn lại chỉ là thứ yếu."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất