Chương 20: Đừng Trách Cô Không Khách Khí
Chu Trân nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, hưởng thụ mà đến không được, uống xong rồi mới nói: " Sáng mai cùng nhau đi."
" Ừ,em qua đây tìm chị." Trần Nhu gật đầu nói.
Chu Trân trở về liền vội vàng nấu cơm, giờ này những người phụ nữ trẻ được về sớm, đều là bị các bà trong nhà đuổi về trước để nấu cơm.
Trần Nhu xem mặt đường không sai biệt lắm, liền đem phu mặt màn thầu hấp lên, lại rửa sạch một ít rau xanh, hái cà chua đều chuẩn bị sẵn, chờ thời điểm không sai biệt lắm, lúc này mới dùng mỡ lợn tóp mỡ xào rau xanh, lại nấu thêm bát canh cà chua đơn giản.
Trứng gà tuy rằng lại bỏ thêm bảy tám quả ra ngoài, nhưng tính ra thức ăn hôm nay đã là ngon nhất từ xưa đến nay rồi.
Buổi tối liền ăn đơn giản một chút đi.
Hàn Quốc Bân sau khi trở về không ăn cơm trước, trở về liền cầm quần áo cùng Chồng của Chu Trân đi ra ngoài sông tắm rửa cùng nhau.
Không chỉ có hai người bọn họ, thời gian này nhóm đàn ông trong thôn cùng nhóm thanh niên mới lớn tất cả đều tụ tập ở nơi đó, đa số đều là đi tắm rửa. Chờ tắm xong trở về, cũng liền ăn cơm.
Trần Nhu cùng Hàn Quốc Bân ăn xong rồi, liền cũng chính mình tắm rửa, cô buổi chiều lại gội sạch đầu, tắm rửa xong cả người đều thơm ngào ngạt.
Bởi vì ngày hôm nay Hàn Quốc Bân được ăn món ngon, cho nên anh lại bắt đầu có ý ngo ngoe với cô .
Trần Nhu bất đắc dĩ, xua đuổi nói: "Anh đi giặt quần áo đi."
Đem người đàn ông của mình sai đi giặt quần áo, người vợ là cô cũng có tiếng lười, nhưng cô một chút khách khí cũng không có.
Chẳng qua người vợ lười này về phòng, liền pha cho anh một chén sữa bò.
Mỗi ngày đều uống thì không có, lâu lâu sẽ pha cho anh uống một lần, cô cũng thuận tiện bổ bổ bản thân một chút, mỗi ngày đều uống, ba vại sữa bột trong không gian của cô có thể uống được bao lâu ?
Có người đi ngang qua bên ngoài nhìn thấy Hàn Quốc Bân ở trong sân đang giặt quần áo, người kia lắm mồm liền chạy tới trước mặt bà Hàn nói.
"'Tôi vừa đi ngang qua nhìn thấy, Quốc Bân nhà bà làm việc cả ngày, bây giờ về nhà còn phải giặt quần áo cho cái người vợ cả ngày không làm việc, từng gặp qua người lười, nhưng chưa bao giờ gặp qua ai lười đến như vậy cal". Hôm nay làm mệt thở không ra hơi bà Hàn nghe xong, nổi trận lôi đình.
Không nói hai lời trực tiếp liền giết đi qua, quả nhiên liền nhìn thấy con trai mình đang giặt quần áo
Bà Hàn nói thẳng: " Vợ con đâu, việc như vậy, làm sao lại để đàn ông làm? Cưới cô ta về là để làm việc chăm sóc gia đình, không phải cưới về cung phụng như tổ tông!"
Trần Nhu ở góc tường chỗ hóng mát làm giày, thật ra đã nhìn thấy mẹ chồng cô đi qua, mẹ chồng cô lại không nhìn thấy cô, những lời dạy dỗ như này nói ra cũng không phải ngấm ngầm hại người, đây là nói thẳng vào mặt cô rồi.
Trân Nhu trước nay đều là người kính ta một thước ta kính người ba phần, mẹ chồng cô một khi đã như vậy, vậy thì không có gì để nói.
" Việc này nếu ai không biết, còn tưởng rằng mẹ thương yêu Quốc Bân nhà con nhiều lắm cơ, thanh niên tốt như vậy mãi đến 24 tuổi mới cưới được vợ, bên dưới có cô em hai mươi tuổi gả chồng, so với người anh hai Quốc Bân này còn nhỏ hơn hai tuổi, vậy mà năm nay con cũng đã một tuổi rồi, con nghĩ nếu không phải chú Ba muốn cưới vợ, Quốc Bân còn không nhất định được bàn đến chuyện cưới xin đâu, thế nào, bây giờ chạy đến trước cửa nhà chúng con, muốn ra vẻ một người mẹ tốt sao?"
Trần Nhu tên nghe thì nhu nhu nhược nhược, nhưng cho tới bây giờ không phải người thiện nam tín nữ gì cả. Nguyên thân không phải, cô lại càng không phải. Cái người mẹ chồng này của cô muốn tới trước mặt cô bày ra dáng vẻ mẹ chồng, vậy thì cô sẽ không khách khí.