Chương 48. Có mấy cái mệnh
Đường Thanh vui mừng nhận lấy mấy chiếc bánh, liên tục cảm ơn, rồi mở ngay giấy gói ra ăn một chiếc ngay tại chỗ, hương thơm nồng đậm tràn vào trong miệng, là mùi hương của đậu que.
“Bánh này ăn cũng rất ngon, tôi phát hiện ra, món nào qua tay cô cũng thành bảo vật.”
Sau khi ăn xong một chiếc, Đường Thanh cẩn thận gói lại chỗ dư lại bỏ vào trong túi mình, vẻ mặt anh ta đầy mong chờ hỏi: “Mai tôi có thể qua bên này ăn được không?”
Vừa nhận ân tình lớn của người ta xong, Triệu Lan Hương không thể nào từ chối được, cô đồng ý ngay lập tức: “Được.”
Ngày mai cô không có ý định đi lên huyện thành mua thêm thịt, nhưng mà trong nhà vẫn còn chút bột mì, chiêu đãi người khác chắc hẳn không thành vấn đề.
Mấy ngày nay Tam Nha đều đến bờ ruộng, suối nhỏ vớt cá vớt tôm, cá chạch, hến nước ngọt. Trước kia khi trong nhà không có dầu, Tam Nha không biết chỗ tốt của mấy thứ này, từ khi Triệu Lan Hương hầm canh cá chạch xong, hễ rảnh rỗi Tam Nha lại đi kiếm mấy thứ này mang về nhà, dùng một cái lu nước để nuôi dưỡng. Có đôi khi cô bé còn ghé vào lu nước cười tủm tỉm nhìn ngắm những thứ này, lộ ra ánh mắt khao khát.
Sau khi tiễn Đường Thanh về, Triệu Lan Hương tiện đường đi đến kho hàng của đại đội để mua mấy quả xoài.
Phía bên này là vùng nhiều đồi núi, lượng mưa phong phú, ánh mặt trời đầy đủ, tuy ít đồng ruộng, nhưng lại có ưu thế trong việc trồng cây ăn quả, đại đội bên này ngoài trồng cây lương thực ra, còn có vài quả đồi trồng cây ăn quả. Thu hoạch vụ thu xong, cũng thuận tiện hái hoa quả luôn, rồi dùng xe vận chuyển suốt đêm lên thành phố.
Cô ấn ấn lên vài quả xoài lớn, chọn mấy quả đã chín mềm, rồi thanh toán năm phân tiền.
Lúc này Tưởng Kiến Quân vẫn rất thích ăn xoài, nhưng năm 79 có lần anh ta bị thương rất nghiêm trọng, vì một số loại thuốc nên sau khi vết thương khỏi hẳn anh ta cứ động vào xoài là bị dị ứng, từ đó trong nhà không bao giờ xuất hiện bóng dáng của quả xoài nào nữa. Có lần anh ta uống nhầm đồ uống có vị xoài, khiến yết hầu sưng to đến mức không thể nào thở nổi, thiếu chút nữa đã đi chầu tổ tiên rồi, có thể nói loại quả này đối với anh ta chính là một cơn ác mộng.
Bởi vì cô vẫn chưa thể xác định được Tưởng Kiến Quân có phải giống như những gì cô nghĩ không, cho nên cô định thông qua Tưởng Mỹ Lệ thử anh ta một chút.
…
Sáng sớm tinh mơ Hạ Tùng Bách đã đi cùng với Lương Thiết Trụ lên huyện.
Thiết Trụ đi giao hàng, còn anh đi tìm một người anh em khác. Anh đi đến trước cửa căn nhà nhỏ trong một khu dân cư, sau khi gõ cửa, bên trong lập tức có một cậu nhóc thò đầu ra.
Khi nhìn thấy Hạ Tùng Bách cậu ta còn cất tiếng đọc mật khẩu: “Một hai ba bốn năm.”
Hạ Tùng Bách véo tai cậu ta, nói: “Còn một hai ba bốn năm, không nhận ra tôi sao?”
Cậu nhóc ngốc nghếch kia gãi đầu, cười hì hì, cất tiếng ròn vang nói: “Chú Bách, không phải, chỉ là do thói quen thôi.”
“Chú tới tìm cha của yêm sao? Ông ấy đang vội vàng thu hàng ở phía sau, đang chuẩn bị ra ngoài làm việc.”
Hạ Tùng Bách bước vào, người đàn ông bên trong chưa hề ngước đầu lên đã nói: “Hôm nay không thu hàng, mau về đi.”
Trong căn phòng bí mật, đồ đạc bày đầy đất, đúng là không còn chỗ đặt chân. Hạ Tùng Bách biết, rất nhanh thôi chúng nó sẽ được đưa đến tay khách hàng, được bán sạch nhanh chóng.
Hạ Tùng Bách nói: “Tôi tới tìm anh có chút việc.”
Động tác sắp xếp lại đồ vật của người đàn ông kia dừng lại một chút, anh ta kinh ngạc quay đầu lại: “A, sao cậu lại vào thành phố rồi?”
“Tôi đang vội, không có cách nào chiêu đãi cậu cẩn thận được.” Lý Trung cười hì hì xoa tay nói.
“Cô gái lần trước cậu giới thiệu kia, bánh đậu của cô ấy ăn rất ngon, gần đây có rất nhiều khách hàng đến hỏi thăm, còn muốn mua một chút. Cậu…” Ánh mắt anh ta lập tức sáng ngời, dừng trên túi xách mà Hạ Tùng Bách cầm trên tay.
Hạ Tùng Bách đưa hai mươi cân bánh đậu que tới trước mặt Lý Trung, thản nhiên nói: “Cho anh cả đấy, hôm nay tôi còn có chút việc, đang bận, không rảnh đem bán. Chỗ anh có con đường nào có thể mua được xe đạp không?”
Lý Trung nghĩ một chút, rồi vỗ đầu nói: “Có có, cậu cứ giao cho tôi là được rồi. Tuy rằng tôi chỉ bán đồ ăn, với tám sào tre cũng không liên quan gì đến xe đạp, nhưng mà chú tôi bán, chỉ là cậu tới không đúng lúc rồi, hôm qua chú tôi vừa bán một chiếc, đang hết hàng. Loại này nguồn cung thưa thớt, hiếm lắm mới có một chiếc.”
Anh ta dừng một chút rồi bổ sung nói: “Những thứ “Đồ đáng giá” này đều phải qua tay chú tôi, quá phỏng tay, dễ dàng bị tra ra được.”
Người chú trong miệng Lý Trung nói, chính là chú Tư. Chợ đen trong huyện Thanh Miêu này đều do chú Tư quản lý, những nhà buôn có tổ chức, có căn cơ, đều do coi ông ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Lý Trung và chú Tư có chút quan hệ họ hàng xa, cho nên anh ta mới có thể lăn lộn được có số má như vậy trong chợ đen này.
Trong thời đại này xe đạp có thể nói là “Hàng hóa khó cầu”, một xưởng sản xuất lớn mỗi năm cũng chỉ có vài chỉ tiêu mua xe, phải dùng phiếu mua đến đồn công an đăng ký, đăng ký biển số, nhà ai bị mất xe đạp công an rất dễ dàng tra ra được. Chỉ có người có quan hệ như chú Tư mới có thể kiếm được loại hàng này để bán, loại mua bán lớn này cũng chỉ có thể qua tay ông ta.
Hạ Tùng Bách yên lặng không nói gì, nếu Lý Trung đã nói không có xe đạp, vậy thì đúng là không có thật.
Lý Trung dừng một chút rồi nói tiếp: “Sao thế, cậu muốn mua xe đạp à, đã nghĩ thông suốt muốn làm ăn giống tôi rồi sao?”
“Nếu lần tới có hàng mới, tôi sẽ giữ lại cho cậu, có điều giá xe hơi đắt, cậu đã chuẩn bị đủ tiền chưa?” Nói xong, anh ta giơ ba ngón tay lên, ba trăm đồng đó.
Nếu xếp hàng tử tế mua bằng phiếu, xe đạp có giá khoảng chừng một trăm năm mươi đồng, thương hiệu khác nhau giá cả cũng khác nhau, thương hiệu tốt thì giá càng đắt. Giá xe trong chợ đen cao hơn bên ngoài, có khi còn cao hơn không chỉ ba, bốn lần.
Lý Trung nói: “Mua ‘ Đại Kim Lộc ’ đi, ‘ Đại Kim Lộc ’ chắc chắn, chuyên dùng để chở hàng hóa, nhìn có vẻ không sang bằng ‘ Phượng Hoàng ’, ‘ vĩnh cửu ’, nhưng nếu muốn làm nghề này phải mua chiếc nào chắc chắn, đều là người một nhà cả tôi sẽ trả giá cho cậu.”
Hạ Tùng Bách đột nhiên cảm thấy hạt đậu vàng và mấy miếng vàng lá trong lòng ngực nóng lên, một miếng vàng lá khoảng năm chỉ, hạt đậu vàng khoảng tám chỉ, giá mỗi chỉ khoảng chừng hai mươi đồng. Anh nhanh chóng tính nhẩm một lượt, nếu vàng không bị ép giá, tiền mua xe đạp không thành vấn đề, ngược lại…… Tất cả những thứ anh giấu trong lòng cũng không mua nổi một chiếc xe đạp.
Hạ Tùng Bách vô cùng yên lặng.
Lý Trung hiểu biết nhiều, ánh mắt rất tinh. Rất nhanh anh ta đã nhận ra được chỗ khó xử của Hạ Tùng Bách.
Anh ta nói: “Dựa vào quan hệ lâu năm giữa tôi với cậu, nói thế nào người ta cũng sẽ bán rẻ cho cậu một chút, vừa rồi nói giá ba trăm đồng là bán cho người ngoài, người một nhà chỉ cần hai trăm đồng là được rồi.”
Thật ra, Lý Trung chỉ nói hàm hồ thôi.
Trên thực tế giá xe đạp ở chợ đen chắc chắn còn hơn ba trăm năm mươi đồng, phải dựa vào quan hệ, dựa vào nhân tình mới có thể kiếm được xe, ngay cả người nhà cũng không mua được với cái giá hai trăm đồng, Lý Trung nói như vậy là định bỏ thêm tiền túi ra, trợ cấp thêm năm mươi đồng vào trong đó để mua cho Hạ Tùng Bách. Chỉ dựa vào nghĩa khí trước đây khi cùng uống rượu, cùng đánh nhau, bây giờ anh em nghèo túng sao anh ta có thể không vực dậy một phen.
Hạ Tùng Bách nói: “Không cần tính giá rẻ cho tôi như vậy, giá cả xe đạp thế nào trong lòng tôi biết rõ.”
“Chỗ bánh đậu que này anh tính bao nhiêu tiền.”
Lý Trung nhấc túi bánh lên cân, rồi nhìn bàn cân nói: “21 cân, tính cho cậu một đồng hai một cân, tổng cộng hai mươi lăm đồng hai mao, tôi cho cậu hai mốt cân…… Phiếu gạo, người an hem cậu đếm đi.”
Lý Trung đưa một chồng phiếu và tiền giấy sang.
Hạ Tùng Bách cất vào trong túi, rồi xoay người rời khỏi khu dân cư này.
…
Rất nhanh Thiết Trụ đã đưa lương thực xong, đã qua bên này hội hợp với Hạ Tùng Bách.
Anh ta thấp giọng, lải nhải nói nhỏ với Hạ Tùng Bách.
“Anh Bách, anh bán lương thực với em đi, anh em chúng ta đồng lòng, tát biển đông cũng cạn……”
Hạ Tùng Bách cưỡi xe đạp đưa Thiết Trụ xuyên qua cả huyện thành, hơn một giờ sau bọn họ đi tới một ngõ nhỏ sâu hun hút, Hạ Tùng Bách đẩy cánh cửa phòng cũ nát ra, kéo Thiết Trụ vào bên trong.
“Trong này đều là người một nhà, cậu vào chào hỏi đi. Sau này khi vội chỉ cần bán lương thực cho bọn họ là được.”
Thiết Trụ tung tăng đi vào, mười tới phút sau đã mang vẻ mặt đầy cảm động đi ra.
Anh ta chảy nước mắt nói: “Mẹ kiếp, em bán hàng trong chợ đen đã mấy năm nay vậy mà chưa từng gặp được bọn họ.”
Lương Thiết Trụ lau khóe mắt, nước mắt trong suốt làm ướt ống tay áo của anh ta.
“Em nhìn thấy Miêu Đản cụt tay, Cẩu Thặng chột mắt rồi.”
Một người đàn ông thô lỗ như hắn, vậy mà không khống chế được bắt đầu ngồi trong ngõ nhỏ khóc thút thít.
“Cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng……”
Lao động vất vả ngay cả chút thời gian ôn chuyện ít ỏi đáng thương bọn họ cũng không thể bớt ra được, Thiết Trụ có rất nhiều điều muốn nói nhưng đều nghẹn trong cổ họng, tâm trạng phức tạp đi ra ngoài, ngay cả cảm xúc cũng đè nén không để lộ.
“Sau này em sẽ chỉ đưa lương thực đến bên này thôi, anh thì sao?”
Hạ Tùng Bách lắc đầu.
Anh nhìn Lương Thiết Trụ, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén giống như báo săn mồi, mở miệng nói: “Tôi không bán lương thực.”
Lương Thiết Trụ kinh ngạc hỏi: “Không bán lương thực, vậy anh làm gì?”
Nhận thức của anh ta chỉ gói gọn trong việc buôn bán lương thực, ngoài ra không còn con đường xoay xở nào khác.
Anh châm một điếu thuốc, que diêm quẹt qua giấy nhám tạo thành một đốm lửa nho nhỏ, chợt lóe lên rồi biến mất. Đôi môi mỏng ngậm chặt điếu thuốc, nói bâng quơ: “Bán thịt.”
“Nguồn cung thịt tươi càng ít hơn.”
Nhìn đoàn người xếp hàng thật dài trước cửa hàng bán lẻ, đủ để nhận ra được thị trường bán thịt cung không đủ cầu. Lương thực mỗi ngày đều phải ăn, nhưng thức ăn mặn cũng vậy, không có thịt ăn cơm cũng mất ngon. Nhất là đối với người dân lao động chân tay khổ cực mà nói, không có chút thức ăn mặn, làm việc càng khó khăn.
Dầu đậu phộng ngon nhưng mà đắt, bởi vậy đa số mọi người đều chọn mua mỡ lợn về ép dầu, sau khi ép dầu xong, tóp mỡ cũng là một món ăn mỹ vị, người trên thị trấn mỗi tháng được phát phiếu định mức mấy lạng thịt, căn bản không đủ dùng.
Chỉ một câu ngắn ngủn ấy thôi, lập tức đã khiến cho Thiết Trụ hít một hơi khí lạnh.
Anh ta nói: “Anh Bách đúng là dám nghĩ!”
“Xe đạp còn chưa đi vững, đã định ngồi hỏa tiễn?”
Quyết định của Hạ Tùng Bách, gặp phải sự phản đối kịch liệt của Lương Thiết Trụ.
“Trước chưa nói đến việc làm chuyện này có mệt hay không, em chỉ hỏi anh, anh có thể tìm được thịt không? Anh vừa mới vào chợ đen, quy củ gì gì đó còn chưa thăm dò rõ ràng, vậy mà đã mở miệng muốn làm lớn. Ngoan ngoãn mua bán lương thực không được sao, tuy không thể khiến anh phất lên nhanh chóng, nhưng vẫn có thể kiếm đủ no. Anh lại muốn buôn bán thịt, anh nghĩ mình có mấy cái mệnh?”
Thu lương thực bán qua tay lập tức có thể kiếm được tiền, bán không xong còn có thể cất giữ dưới hầm. Nhưng bán thịt tươi lại không được, từ việc nuôi heo đến mổ thịt, mỗi một bước đều bị công an theo dõi sát sao, tính lưu động lại kém, nghề này không dễ bị tra ra thì còn nghề nào dễ bị tra ra? Giết heo còn phải đem thịt bán trong ngày, nếu không có hầm băng để lâu còn bị hỏng nữa.”
Hạ Tùng Bách dùng ngón cái búng búng tàn thuốc, thờ ơ nói: “Chỉ có một cái mệnh, nhưng vẫn phải nghĩ lớn.”
Trước tiên anh cầm đám vàng lá trong túi đi bán, còn lại một hạt đậu vàng anh nhìn một chút, cuối cùng lại không nỡ bán đi. Trên hạt đậu vàng có khắc hai chữ “Nguyên Cảnh” tinh tế, là chữ của ông nội anh. Bà nội giấu nó trong tường gạch mà không phải chôn sâu dưới đất, chắc hẳn có cảm tình rất sâu với nó.
Hạ Tùng Bách cầm sấp tiền mặt nóng hầm hập trong túi, đi đến cửa hàng mua mấy bao thuốc đắt nhất, buộc chặt lên người.
Sau đó anh chở Lương Thiết Trụ tới một căn nhà lụp xụp nào đó ở nông thôn.