Chương 49. Mổ heo
Mới bước vào trong cửa, mùi máu tươi nồng đậm đã ập đến, máu đen đặc sệt bám trên nền đất, có hai nông phụ đang cúi người đổ từng thùng nước để rửa sạch nền nhà.
Lúc Hạ Tùng Bách bước vào, gần như tất cả mọi người đều ngừng tay hoảng sợ nhìn anh.
Hạ Tùng Bách nhanh chóng nói ra ám hiệu, người đàn ông đang mổ heo nhẹ nhàng thở ra, rồi mắng: “Sao mấy thằng Thuận Tử không đáng tin như vậy, ai cũng thả cho vào.”
“Cậu là ai?”
Giọng nói của ông ta rất ác liệt, bởi vì vừa rồi ông ta đã bị dọa một trận, thiếu chút nữa tay không nắm chắc dao chém vào người mình.
Lò mổ này giám sát rất chặt chẽ, mỗi chốt đều có người canh gác, từ đỉnh núi xuống đến nơi này đồ tể chỉ có ba bốn người, còn lính gác phải có đến vài chục. Nơi này cư dân thưa thớt, ngày thường gần như không hề có ai qua lại, vậy mà hôm nay lại có một gương mặt mới vào được.
Vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, Thuận Tử nhò đầu qua khe cửa, nhỏ giọng nói: “Đây là bạn của anh Trương nhà tôi, Hà sư phó nể mặt tôi một chút.”
Hạ Tùng Bách hỏi: “Anh Trương có ở đây không? Tôi muốn nói chuyện làm ăn với anh ấy.”
Nói xong anh rút một điếu thuốc trên eo ra đưa cho người đàn ông vạm vỡ kia, là thuốc lá Trung Hoa, nếu mua bằng phiếu một bao phải mất bảy mao năm, rất đắt.
Người đàn ông kia đẩy ra không nhận, ông ta mày không vui nói: “Cậu làm vậy là ý gì?”
Hạ Tùng Bách nói ra tên mình: “Tôi là thằng hai nhà họ Hạ.”
Thấy anh chủ động nói ra tên mình, trên mặt người đàn ông kia mới bớt chút đề phòng, ông ta nhận lấy điếu thuốc, miễn cưỡng nói: “Hôm nay anh Trương không có ở đây, đi ra ngoài “làm việc” rồi, hiện giờ tôi quản lý chỗ này, có chuyện gì cứ nói với tôi là được.”
Đi làm việc ở đây chính là đi kiếm tiền.
Người đàn ông khinh bỉ nói: “Dựa vào cậu cũng muốn đến đây nói chuyện làm ăn?”
Ông ta quan sát thân thể Hạ Tùng Bách một chút, chiều cao có thừa, cơ bắp lại không đủ, xem dáng vẻ gầy còm kia chỉ sợ không chịu đựng được công việc này.
Ông ta thuận tay nhét con dao trong tay vào tay Hạ Tùng Bách: “Chỗ chúng tôi không thiếu gì cả, chỉ thiếu thợ mổ heo thôi. Nhìn thấy không, còn dư lại năm con chưa kịp chặt kìa, cậu chia nó ra cho tốt, xương ra xương, thịt ra thịt.”
Người đàn ông duỗi eo một cái, gân cốt phát ra tiếng kêu lạch cạch: “Tôi vừa mổ bốn con, mệt lắm rồi. Nếu cậu không muốn làm, hay không làm được thì mau chạy lấy người, chỗ của tôi không cần người rảnh rỗi.”
Hạ Tùng Bách nhanh nhẹn nói: “Đương nhiên là làm.”
Anh dừng một chút, rồi khiêm tốn hỏi: “Làm thế nào để chia xương ra xương, thịt ra thịt? Ông mổ một con cho tôi học theo được không?”
Người đàn ông làm mẫu một lần, sau khi mổ xong cả con heo, thì đưa con dao dính đầy vết bẩn vào tay Hạ Tùng Bách: “Mổ đi, tôi qua bên kia nghỉ ngơi một chút.”
Mổ heo là công việc vất vả, sau khi hai người hợp lực cắt tiết xong, phải dùng nước nóng để làm sạch lông, từng mảng lông bong ra sạch sẽ rồi mới bắt tay vào chia thịt, từng nhát dao mạnh mẽ dứt khoát chém xuống, xương cốt đứt đoạn, con heo hơn trăm cân lập tức bị bổ làm đôi, đầu heo bỏ riêng, lòng heo để một chỗ, sau đó mới bắt đầu chậm rãi tách thịt và xương sườn ra.
Trình tự công việc không phức tạp, nhưng lại vô cùng mệt mỏi. Một người đàn ông khỏe mạnh cũng không chịu nổi việc phải mổ nhiều heo như vậy trong một ngày. Công việc này quá tốn sức, vừa khổ vừa mệt, làm lâu ngày dễ sinh bệnh tật.
Còn dư lại năm con heo đã cạo lông xong, xếp thẳng hàng trước mặt Hạ Tùng Bách, anh đeo tạp dề vào, xỏ chân vào ủng đi mưa cao cổ, cúi người ra sức bắt đầu mổ heo. Một con heo khoảng hơn trăm cân, một mình anh vừa chặt vừa lật, từng nhát dao chém xuống, xương cốt đứt đoạn, mặc dù có mặt đồ che chắn nhưng máu heo vẫn bắn lên trên người anh, đôi tay nhơ nhớp dính đầy vết bẩn không còn trông thấy được dáng vẻ ban đầu.
Thiết Trụ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh ấy trong lòng ngũ vị tạp trần.
Anh ta chạy đến làm giúp Hạ Tùng Bách, lật heo, khiêng heo cho anh.
Mất một lúc lâu sau, Hạ Tùng Bách mới mổ xong toàn bộ. Cả người anh ướt sũng như vừa vớt từ trong nước lên, mồ hôi trên trán tuôn ra ào ào, quần áo ướt sũng dính chặt vào người.
Thiết Trụ nhỏ giọng nói: “Công việc này quá mệt mỏi, quá quá mệt mỏi.”
Những lời này bị người đàn ông kia nghe thấy, ông ta cười nói: “Năm đó ông đây đói rách sắp chết, qua bên này làm việc ba năm, bây giờ cái gì cũng có.”
“Ngại mệt thì nhân lúc còn sớm đi đi, công việc này đúng là khiến người ta mệt mỏi.” Người đàn ông kia nói.
Ông ta thấy Hạ Tùng Bách đã mổ xong hết chỗ heo còn lại, là người kiên định có thể chịu khổ được, trên mặt cũng nở nụ cười ôn hoà.
Lương Thiết Trụ không nhịn được nhìn thoáng qua, Hà sư phó giết heo kia đang cởi tạp dề ra, bên trong không mặc áo, hai khối cơ ngực trần trụi rắn chắc rung lên, khổ người ông ta vừa béo vừa vạm vỡ, so với ông ta thì Hạ Tùng Bách đúng là gầy như gà.
Chuyện này khiến Thiết Trụ rất khó có thể tưởng tượng nổi, liệu anh Bách của anh ta có thể kiếm được miếng ăn ở nơi này không.
“Mệt chết mệt sống kiếm được chút tiền ấy, liệu có mệnh hưởng không?” Anh ta nhỏ giọng khuyên nhủ Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách cởi quần áo ra vắt khô mồ hôi, xoa xoa người, hồn nhiên không thèm để ý nói: “Mỗi ngày tôi muốn ba mươi cân thịt heo, không lấy nội tạng, móng heo, đầu heo.”
“Khẩu khí rất lớn.”
Người đàn ông kia hừ một tiếng nói.
“Ngày mai từ ba rưỡi sáng, mỗi ngày cậu mổ xong bốn con heo, tôi sẽ cấp hàng cho cậu.”
“Được.” Hạ Tùng Bách đồng ý không chút do dự.
Lương Thiết Trụ thật sự muốn trói người lại, hành hung một trận.
Tâm trạng như ngồi trên đống lửa!
……
Buổi chiều, Triệu Lan Hương mới thấy Hạ Tùng Bách quay về.
Cô ra cửa nghênh đón anh, giống như cô vợ nhỏ vậy, tay cầm chiếc quạt hương bồ, quạt gió cho anh.
Nhưng mà cô vừa mới đến gần, đã ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng, trên quần áo của anh vẫn còn mang theo vết máu. Tuy đã được anh cố tình gột rửa sạch sẽ, nhưng vẫn để lại dấu vết trên quần áo.
Cô vô cùng hoảng sợ, vội vàng sờ khắp người anh.
Sau đó vừa bực mình vừa lo lắng hỏi: “Anh lại đánh nhau?”
“Không phải đã nói, sau này sẽ không đánh nhau nữa sao?”
Hạ Tùng Bách bất đắc dĩ ngăn cản động tác đang định lột quần áo mình ra của bạn gái anh, giải thích: “Đó là máu heo, không phải của tôi.”
“Tôi không sao cả.” Nói xong anh giơ tay lên, đưa một miếng thịt heo được xiên bằng lạt tre cho cô gái.
“Thịt heo, lòng heo, dạ dày heo, em cầm lấy nấu món gì đó đi.”
Triệu Lan Hương nhận lấy, xâu thịt nặng khoảng hai ba cân, thời tiết nóng bức thế này sao có thể ăn hết nhiều thịt như vậy. Có điều nghe thấy anh nói như vậy, cô lại mỉm cười ngọt ngào.
“Anh Bách nhà ta đúng là rất có tiền đồ!”
“Nhiều thịt heo như vậy …… Có thể ăn một tuần đó. Hôm nay anh đi làm gì thế?” Cô nhận lấy thịt heo, nghi ngờ hỏi.
Chỉ đi mua thịt heo không thể nào dính nhiều máu heo như vậy, may mà anh không mặc quần áo trắng, nếu không ban ngày ban mặt trên người đầy vết máu thì đúng là dọa người.
Hạ Tùng Bách hàm hồ nói: “Đến lò mổ mua thịt heo, giá rẻ hơn, có thịt bán cả ngày, thịt ở cửa hàng bán lẻ đã bán hết từ lâu rồi.”
Nói xong anh lấy ra tiền bán bánh đậu que, lẫn với một chồng phiếu gạo đưa cho bạn gái mình.
Triệu Lan Hương kinh ngạc nhìn con số hai lăm đồng hai mao mà mình vừa đếm ra, tính toán lại, một cân phải hơn hai đồng. Giá cao như vậy bản thân cô cũng không dám tưởng tượng. Khả năng nếu để cô tự mình đi bán, chắc chỉ bán được cái giá sáu bảy mao là cùng.
Cô nói: “Chắc anh mệt lắm rồi nhỉ, mau vào nhà đi, đừng đứng đây phơi nắng nữa.”
Hạ Tùng Bách gật đầu, đúng là hắn có chút mệt mỏi.
Đi đường suốt cả một ngày, lại mổ năm con heo, hai giờ sáng mai còn phải rời giường, bây giờ anh chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ một giấc thôi.
Hạ Tùng Bách lấy một bộ quần áo tối màu đi tắm, anh đến bên cạnh giếng xách hai xô nước, rất nhanh đã tắm rửa xong, nước lạnh khiến cả người thoải mái sạch sẽ, sau đó anh về phòng, ngã ra giường.
Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ phòng anh, trong cái chai vỡ bên cửa sổ có cắm vài bông hoa cúc non, do bạn gái anh vừa mới hái, lúc này trên cánh hoa chứa giọt sương vẫn đang tản ra mùi hương thoang thoảng.
Ngửi thấy mùi hương này, Hạ Tùng Bách thỏa mãn chìm vào trong giấc mộng đẹp.
Sau khi Triệu Lan Hương bỏ thịt heo vào trong phòng chứa củi, cô quay lại xem Hạ Tùng Bách, xuyên qua cửa sổ cô nhìn thấy người đàn ông đã gục đầu xuống ngủ xay, từng tiếng ngáy khe khẽ kia chứng tỏ anh rất mệt mỏi.
Chỉ trong những ngày thu hoạch vụ thu làm việc mệt nhọc như vậy, cô mới thấy anh ngáy ngủ. Còn từ trước đến nay, đối với những công việc nặng nhọc như đào mương máng anh đều ngủ rất yên ổn. Nghe tiếng ngáy ngủ khe khẽ của anh Triệu Lan Hương không nhịn được đau lòng. Ngay cả chuyện vui lớn cô vừa mua một chiếc xe đạp, cô cũng không nỡ đánh thức anh.
Tuy rằng cô biết, khi nhìn thấy chiếc xe đạp trong chuồng bò chắc chắn anh sẽ rất vui.
…
Triệu Lan Hương quay lại phòng chứa củi, gọt mấy quả xoài hôm nay cô mua, rồi dùng thìa đảo nát thành tương xoài, cô dùng số tương xoài đó làm thành món xoài cuốn. Để có thể bảo quản trong thời gian dài hơn, cô đem xoài cuốn chiên lên, vừa thơm vừa giòn. Khi làm xoài cuốn cho Hạ Tùng Bách, cô còn cố ý cho thêm sữa bò. Sữa bò này cô mua được khi đi ngang qua đại đội, còn do chính tay chị Hạ vắt ra, thường ngày chị ấy vẫn hay vắt sữa cho trâu bò.
Nhưng mà bản thân chị ấy lại không có tư cách uống sữa bò, bởi vì này bò là tài sản chung của đại đội, tự uống chính là ngầm chiếm đoạt tài sản tập thể. Muốn uống sữa phải bỏ tiền túi ra mua, giá cả cũng không đắt, một mao tiền có thể mua được một bình lớn. Triệu Lan Hương mua một mao, một nửa nấu cho bà Lý uống, nửa còn lại dùng để làm món xoài cuốn bơ.
Sau khi chiên xoài cuốn xong, số đầu thừa đuôi thẹo còn sót lại không được đẹp mắt cũng được cô dùng túi gói lại, bên trong bỏ thêm vôi sống để hút ẩm, rồi bỏ tất cả vào trong một cái hộp sắt.
Cô mang theo cái hộp ấy đến tìm Tưởng Mỹ Lệ, Tưởng Mỹ Lệ ngửi thấy mùi hương xoài thoang thoảng, không nhịn được hỏi: “Món gì thơm vậy?”
Triệu Lan Hương không khách khí nói: “Đừng nghĩ nữa, không có phần của cô đâu, thứ này cho anh trai cô.”
Tưởng Mỹ Lệ lấy thư ra, cho cô xem qua: “Viết như vậy đã được chưa?”
Triệu Lan Hương nhanh chóng nhìn lướt qua.
“Anh trai: Lúc đọc được lá thư này mong anh vẫn mạnh khỏe. Đúng dịp xoài bên này chín, em bỏ ra chút tiền mua cho anh nếm thử.”
Triệu Lan Hương nói: “Viết như vậy chưa được, sửa lại cho tôi.”
Tưởng Mỹ Lệ không nhịn được bực mình nói: “Muốn sửa thì cô sửa đi, tôi cảm thấy viết như vậy là được rồi.”
Triệu Lan Hương cầm cây bút trên bàn, nhanh chóng viết đôi dòng.
“Anh trai: Lúc đọc được thư này mong anh vẫn khỏe mạnh, xoài bên này đúng lúc chín rộ, ăn rất ngon nên em bỏ chút tiền mua cho anh nếm thử, nếu anh cũng cảm thấy ngon thì viết thư lại cho em, em sẽ suy xét rồi gửi thêm cho anh một chút, giá cả rất rẻ. Tái bút: Đã hết tiền tiêu, mong anh trai sớm ngày chi viện.”
Tưởng Mỹ Lệ đọc xong lá thư này, huyệt Thái Dương không nhịn được co giật.
“Ách…… Bắt chước giống thật đấy.”
Phong cách viết thư của Tưởng Mỹ Lệ thế nào, trước đây cô từng đọc rất nhiều thư do cô ta viết rồi, dòng tin “Chi viện vật tư” chưa bao giờ thiếu.
Nhắm mắt lại cô cũng có thể mô phỏng ra được đến mức thật giả khó phân biệt.