Chương 48. Việc này có đáng tin cậy không? 2
Đổi lại là ngày thường Tống Sở chỉ đến khi nhà bọn họ có món ngon, hay muốn thứ gì đó, vì vậy hai chị dâu họ không nhịn được mà suy đoán, lần này cô đến lại muốn gì nữa?
Bởi vì hai ngày nay Tống Sở làm việc không tệ, Đường Dân nhìn thấy cô còn rất vui mừng: “Sao Sở Sở đến đây?”
Tống Sở mở giỏ, lấy những bình dầu ở trong ra: “Cháu gửi tặng dầu đến ạ.”
Nhìn thấy dầu cô lấy ra, người nhà họ Đường đều ngẩn ra.
Không phải cô đến đòi đồ, mà đến tặng dầu?
Nghĩ đến thịt trăn hôm qua, mọi người nhìn về phía ánh mắt của Tống Sở đều cảm thấy kỳ lạ, đây là cô đã đổi tính rồi?
Mợ nhìn thấy bình dầu đó thì cười nói: “Nhiều vậy, sao không để lại cho nhà ăn?”
“Trong nhà vẫn còn ạ, ngoài ra nhà của hai cậu, mẹ con cũng đi tặng rồi.” Tống Sở đi qua và ngồi xuống, đặt dầu lên bàn.
Nghe thấy lời này, không những Đường Dân không vui mừng, mà còn cau mày lo lắng: “Dầu này của con là từ đâu mà có?”
Bỗng chốc lấy ra nhiều bình dầu như vậy, nhưng đừng đi làm chuyện xấu để làm ra.
Thà ông không ăn dầu, cũng không hy vọng cháu gái có chuyện.
Tống Sở biết ông đây là quan tâm mình, cười rồi giải thích: “Đây là dầu hôm nay con vào phố huyện ép ra.”
Sau đó nói một lượt chuyện phát hiện được dầu chè và đi xin người ta ép dầu, cùng với hỏi thăm mua máy ép dầu.
Đường Dân thở phào nhẹ nhõm, ông lại vui mừng trong lòng: “Xem ra trước đây cháu đi học vẫn có ích.”
Bằng không cũng không phát hiện được cây dầu chè, không ép được dầu.
“Nếu mua máy ép dầu ba trăm tệ như cháu nói, trái lại quả thật rất rẻ, nhưng nếu đem về chúng ta không sửa được thì sao? Hơn nữa ép hết quả sở trên núi, không phải máy móc sẽ bỏ không sao? Thấy như vậy thì lại có hơi lãng phí.” Đường Dân suy nghĩ rồi nói.
Sổ sách công trong thôn vẫn có thể bỏ ba trăm tệ ra, nhưng vấn đề phải suy nghĩ xa một chút.
Tống Sở sớm đã nghĩ xong rồi: “Thanh niên tri thức Cố sẽ sửa máy móc, cháu đã nói với anh ta rồi, nếu trong thôn mua máy ép dầu, sau này sẽ giao cho anh ta sửa chữa và bảo dưỡng.”
“Còn về ép dầu quả sở xong, vậy chúng ta còn có thể ép dầu đậu nành và dầu hạt cải. Bã của dầu chè có thể làm phân bón, bã đậu có thể cho heo, gà, vịt ăn, bánh bã cải của dầu hạt cải là thức ăn cho cá và phân bón cây ăn quả tự nhiên, hoàn toàn có thể sử dụng.”
“Đúng lúc ngọn núi trước thôn chúng ta có một mảnh hoa cải dầu, có thể dùng để ép dầu.”
Cô nói thêm: “Đến lúc đó cả thôn mọi nhà ăn dầu cũng khỏi phải túng thiếu, chúng ta còn có thể lấy số dầu dư ra ngoài đổi lấy đồ nữa.”
Đường Dân còn không biết hoa dại kia còn có thể ép dầu, đổi lại ngày thường nhất định không tin, nhưng thấy dầu chè trên bàn, ông lại cảm thấy cháu gái không nói dối.
“Nếu thật sự có thể ép thẳng ra dầu, ngược lại mua máy móc rất đáng.” Với việc thanh niên tri thức Cố sẽ sửa máy móc, ông không hề nghi ngờ, người ta là người tri thức, chắc chắn biết được rất nhiều.
“Còn về đổi đồ, cái này có thể được sao? Có thể đổi cái gì?” Đường Dân nhấn mạnh: “Chuyện đầu cơ tích trữ, chúng ta không thể làm.”
Ông không phải người cổ hủ, nhưng vấn đề nguyên tắc tối thiểu lại phải giữ vững.
Tống Sở cười nói: “Chúng ta ép dầu trong thôn, dù sao cũng không thể cả thôn đi đầu cơ tích trữ, việc này cậu không lo.”
“Còn về đổi đồ thì đơn giản thôi, bây giờ không những chỉ có nông dân ăn dầu túng thiếu, mà trong thành phố cũng rất túng thiếu, đến khi đó chúng ta có thể trao đổi với những xưởng quốc doanh kia, chúng ta lấy dầu đi đổi thành vải, quần áo, đường, thịt v.v.. Đây không thể coi như là đầu cơ tích trữ.”
Trong lòng Đường Dân không có tính toán: “Những xưởng quốc doanh kia sẽ đồng ý? Chuyện này đáng tin cậy không?”
“Đương nhiên đáng tin rồi.” Tống Sở nói: “Vừa không cần chúng ta bỏ tiền ra mua, chỉ cần là đồ của xưởng đều có thể đổi số dầu khan hiếm cho công nhân làm quà thưởng, không chừng bọn họ còn vui mừng hơn chúng ta nữa, nhất định sẽ đồng ý thôi.”
Bời vì không có ai từng làm như vậy, cho nên cậu mới lo lắng, nhưng Tống Sở lại rất có lòng tin với việc trao đổi.