Chương 58. Chỉnh đốn hay lắm 2
Người này bị ném nện thật mạnh xuống nền đất, người phụ nữ này là ăn thứ gì khôn lớn vậy? Có thể đem cả người anh ta cùng cả quần áo dễ dàng ném đi xa như vậy, quá đáng sợ rồi.
"Không, không ý kiến." Giọng nói của anh ta mang theo chút run rẩy.
Sau này tuyệt đối không dám đụng chạm đến con cọp cái này nữa, anh ta vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Sức lực Tống Sở giẫm trên người anh ta mạnh thêm một chút, "Sau này còn dám trộm gà và rau cỏ trong thôn nữa hay không, còn dám chọc ghẹo nữ đồng chí nữa không hả?"
Sau này toàn bộ thôn của tụi cô sẽ có sự thay đổi to lớn, sẽ không để cho những con chuột nhắt này quấy nhiễu nữa.
"Không, không dám nữa." Người này bị cô giẫm đến không những chỉ ngực đau mà cảm thấy đến việc thở ra cũng đều khó khăn.
Đồng thời cũng rất hối hận, ban nãy không nên độc miệng chọc con cọp cái này.
Tống Sở đá anh ta một cái lại dẫn tới một tiếng hét của anh ta, "Đây chính là bài học dành cho anh, lần sau nếu để tôi bắt gặp anh ăn trộm đồ hoặc là chọc ghẹo nữ đồng chí, lại còn chỉ vẽ với những quyết định trong thôn nữa vậy thì không chỉ còn là một cú đá là có thể xong đâu."
"Vâng vâng, tôi không dám nữa!" Người này bị đá đến mức xương sườn đau nhức, thật là không dám chọc vào Tống Sở nữa, nói xong bò dậy liền chạy ra ngoài.
Điển hình cho hiếp yếu sợ mạnh, những người bị anh ta gieo vạ qua cùng với nữ thanh niên trí thức bị chọc ghẹo qua nhìn thấy anh ta bị Tống Sở chỉnh đốn đến kêu thảm thiết lại còn chạy trối chết, trong lòng người nào người nấy đều cảm thấy quá xả giận.
Cán bộ trong thôn cũng vô cùng đau đầu với người này, nói biết bao nhiêu lần nhưng xưa này đều không hối cải, thậm chí còn trầm trọng thêm mà bọn họ cũng không thể thật sự đưa vào đồn công an được, nếu không sẽ bẽ mặt cả thôn.
Cũng bởi vậy nên chỉ mắt nhắm mắt mở với hành động vừa rồi của Tống Sở, trong lòng còn thầm hô hoán chỉnh đốn hay lắm.
Chẳng qua cũng bởi vì vừa rồi Tống Sở để lộ ra chiêu này, thôn dân vốn có ý kiến cũng đều im bặt.
Dùng công điểm thì dùng công điểm thôi, nêu ý kiến phản đối còn bị ác bá của thôn đánh, quá không hời rồi.
Tống Sở lướt qua mọi người một vòng, "Còn ai có ý kiến nữa không?"
Toàn bộ người của thôn: "....." Có ý kiến cũng không dám nói ra!
"Không ý kiến thì tốt, tháng này liền có thể dùng công điểm đổi dầu rồi. Mọi người trước tiên đều giải tán cả đi, muốn đăng ký thì nhanh đi tìm đại đội trưởng." Cô xua xua tay.
Trước đó Đường Dân còn rất lo lắng cháu gái nhà mình áp chế không nổi, ban đầu vốn còn nghĩ nếu không được ông sẽ liền ra mặt áp chế hiện trường, kiểu gì cũng đều phải đem sự việc giải quyết ổn thỏa.
Không ngờ tới một chiêu vừa đấm vừa xoa này của Tống Sở cực kỳ hay, tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của ông, ông đích thân đến cũng chưa chắc đã có được hiệu quả này.
Cũng không cho mọi người đóng cọc ở đây, ông cùng với vài người cán bộ thôn quay trở về văn phòng trên thôn, người đến ghi danh cũng cùng đi theo bọn họ rời khỏi.
Đợi cho người tản đi gần hết, Đường Phụng và anh cả Tống mới chạy lại.
Bọn họ ở trong chuồng heo, cách chỗ này một khoảng cách.
Đường Phụng đi đến đưa tay ra sờ mó máy ép dầu lại nhìn một chút số dầu trong trẻo được ép ra, hãnh diện nói: "Út bảo nhà đúng là lợi hại."
"Vẫn là mẹ dạy dỗ tốt." Tống Sở cười nói.
"Đúng thế, út bảo nhà mình giống mẹ nhất." Đường Phụng càng hãnh diện mà ưỡn thẳng lưng.
"....."
Tống Hữu Phúc nghĩ thầm rõ ràng là con gái giống ông, mụ già này thật biết cách dát vàng lên trên mặt.
Có điều ông cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng chứ cũng không dám nói ra.
"Mẹ nghe nói có đứa cứng đầu nhảy ra phản đối con à?" Lúc Đường Phụng đến bắt gặp người quay về làm việc nói.
Tống Sở trả lời: "Đã được con chỉnh đốn rồi."
"Chỉnh đốn rồi thì tốt, nên như vậy. Dù sao có cậu cả của con thì con có thể hiên ngang mà đi ở trong thôn."
Đường Dân đang bị người vây quanh ở văn phòng không khỏi hắt xì vài cái.
Đường Phụng xoay người đánh một cái lên cánh tay của anh cả Tống, "Tao đã nói là mau chạy qua đây rồi vậy mà mày cứ nhất quyết phải cho heo ăn, nếu không coi mẹ già này có mắng chết cái thằng lông bông kia không."
Anh cả Tống oan ức không thôi, "Cũng đâu nán lại bao lâu."