Chương 59. Câu này nói ra thật xấu hổ 1
Tống Sở nhìn quả chè dầu chất đống trên mặt đất.
Cô nói với anh tư Tống và anh hai Tống: "Hai người ép chỗ quả này thành dầu đi."
Lúc nãy khi cô điều khiển máy móc đã gọi anh tư tới bên cạnh, dạy cho anh ta cách sử dụng.
"Tại sao lại là chúng ta ép? Em nên để cho mấy người trong thôn làm mới đúng chứ." Anh hai Tống không muốn làm.
Anh tư Tống cũng chẳng hứng thú gì: "Đúng vậy."
Tống Sở nhướn mày nói: "Đây là thứ em lấy từ trên núi xuống đưa cho các anh, ép ra dầu chắc chắn sẽ mang về nhà, nếu hai anh không muốn làm, em gọi người trong thôn đến làm, sau đó lại phân chia cho họ."
Anh hai Tống và anh tư Tống nghe vậy thì không lười biếng nữa: "Em gái, em nói rằng chỗ dầu này là của chúng ta sao?"
"Không phải của các anh, mà là của gia đình mình." Tống Sở nói: "Anh tư có thể mang tới thành phố để đổi mạch nha, đường, thịt, đồ hộp, bánh bích quy,... trở về."
Đã tới nơi này rồi, về phương diện đồ ăn thì đương nhiên cô sẽ không bạc đãi bản thân và gia đình mình.
Anh tư Tống quen biết không ít người ở chợ đen, anh ta tin rằng dùng dầu này có thể đổi được không ít đồ ăn.
"Được đấy." Vừa nghe thấy có đồ ăn là anh hai Tống lại lên tinh thần.
Anh tư Tống nghĩ tới việc có thể lấy càng nhiều dầu thì càng có thể bán và đổi được nhiều đồ nên anh ta cũng hăng hái hẳn lên: "Em gái, em cứ yên tâm giao cho bọn anh đi, nhất định sẽ ép toàn bộ chỗ này thành dầu."
Tống Sở biết thừa bản chất của hai người này: "Được, em giao cho các anh."
"Anh cả, anh tới chỗ thanh niên tri thức cõng thanh niên trí thức Cố tới đây giúp em." Cô lại nói với anh cả Tống.
Anh cả Tống gãi đầu: "Tại sao phải cõng thanh niên tri thức Cố tới đây vậy?"
Chẳng lẽ em gái anh ta cố tình muốn khoe máy ép dầu với thanh niên tri thức Cố hay sao? Nhưng điều này cũng đâu thể làm cho thanh niên trí thức Cố thích con bé?
Tống Sở nhìn anh ta mặc sức tưởng tượng, hết nói nổi: "Bởi vì hai cái máy ép dầu đó là hai cái đã hỏng, trong thôn chỉ có thanh niên tri thức Cố mới có thể sửa chữa."
"Còn không nhanh đi đi, tại sao mẹ lại sinh ra một thằng ngốc như mày cơ chứ." Đường Phụng vỗ anh ta một cái.
Anh cả Tống đau đớn chà xát cánh tay mình: "Con đi đây."
Chị dâu cả Tống hơi mất hứng nhìn chồng mình lại bị đánh, nhưng nghĩ đến việc còn phải làm việc cho em gái thì cô ta lại không nói gì nữa.
"Mẹ, tối nay mẹ nấu cơm nhé, sau đó nhờ chị dâu hai mang tới đây giúp con." Tống Sở phải ở lại đây cùng Cố Việt để sửa chữa máy móc.
Đường Phụng cười nói: "Được, việc ở chuồng heo bên kia đã xong xuôi rồi. Mẹ sẽ về nấu cơm, con mệt mỏi cả ngày rồi, chắc cũng đói bụng lắm."
Nếu đổi lại là người khác yêu cầu như vậy thì họ đã sớm ăn một cú đánh mạnh mẽ từ bà rồi, đổi thành con gái thì bà chỉ cảm thấy đau lòng cho con mà thôi.
Đường Phụng vừa đi thì Tống Hữu Phúc cũng theo về luôn.
Anh hai Tống và anh tư Tống ép dầu, chị dâu cả Tống cũng tụ tập ở đó với họ: "Em gái, em thấy đấy, xưởng ép dầu cần có người làm việc, có thể cho chị một chỗ không?"
Tống Sở nhìn cô ta bằng ánh mắt thâm sâu ẩn ý rồi nói: "Chị dâu cả, từ lúc nào chị lại trở nên chủ động như vậy?"
Chị dâu cả của cô tuy không lười biếng nhưng bình thường cũng chẳng làm được bao nhiêu.
Chị dâu cả Tống ngẩn ra, cô em chồng này thật thẳng thắn: "Chị cũng chỉ muốn kiếm chút dầu để hỗ trợ cho gia đình mình thôi."
Dầu có thể đổi thành tiền như cô em chồng nói hay không thì cô ta không biết, nhưng chỉ cần làm việc là sẽ được phân phát dầu.
Nhà mẹ đẻ của cô ta ở bên kia muốn ăn dầu cũng khó, mẹ chồng quản nghiêm quá, cô muốn lấy dầu trong nhà ra tặng cũng không có cơ hội.
Tống Sở cười như không cười, nói: "Chủ yếu là hỗ trợ cho nhà mẹ đẻ chứ gì."
Trước khi kết hôn, chị dâu cả của cô đã bị người trong nhà tẩy não, trở thành một con quỷ giúp việc điển hình. Một khi có thứ tốt đã nghĩ đến việc đem tặng cho anh em bên nhà mẹ đẻ, thậm chí chính cô ta không có cũng chẳng sao.
"Nghe em nói kìa." Suy nghĩ của chị dâu cả Tống bị Tống Sở vạch trần, cô ta cười ngượng ngùng.