Chương 60. Câu này nói ra thật xấu hổ 2
Vừa rồi cô nhìn thấy em chồng đánh người, cũng không hề ầm ĩ chua ngoa như trước nữa.
Tống Sở suy nghĩ rồi nói: "Chị dâu cả, việc này không phải do em phụ trách, chị đi tìm cậu cả đăng ký tham gia đi, nếu được tuyển chọn thì em không có ý kiến gì."
"Xưởng ép dầu là do em quản lý, có dùng người hay không còn phải dựa vào em." Chị dâu cả Tống không vui vẻ cho lắm.
Tống Sở lười quan tâm tới cảm xúc của cô ta, đây cũng là một người đặc biệt cần phải được thay đổi: "Em là một người chính trực, không thích làm việc thiên vị, thêm nữa là xưởng ép dầu đã thuộc quyền sở hữu của cả đội, em không thể làm ra chuyện đi cửa sau thế này để người ta chửi rủa sau lưng em được."
Cô nói bằng giọng nghiêm túc: "Chị dâu cả là người thân trong gia đình chúng ta, tư tưởng giác ngộ này quá thấp, nếu không sớm tỉnh táo lại thì sớm hay muộn sẽ cản trở gia đình mình, điều này chúng em không đồng ý."
"Đúng vậy, tư tưởng giác ngộ của chị dâu cả có vấn đề, trở về tự kiểm điểm lại bản thân đi."
"..." Vẻ mặt chị dâu cả Tống nghẹn lại, đỏ bừng vì tức giận.
Ba cái người thích nhất là ở nhà lười biếng, cả ngày chỉ muốn đi cửa sau lại dám nói cô có tư tưởng giác ngộ thấp, gây cản trở. Đây là cái thói đời gì vậy, làm người ta phải cáu giận.
Đặc biệt là Tống Sở, thế mà con bé lại dám nói mình chính trực, câu này nói ra thật xấu hổ, da mặt con bé này so với cô ta còn dày hơn nhiều.
Tống Sở tỏ ý đuổi người: "Chị dâu cả nhanh chóng đi đăng ký đi, chậm chân sợ là sẽ dừng tuyển đấy."
Chị dâu cả Tống thấy cô không giúp đỡ mình thì sầm mặt, hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
Rất nhiều người tụ tập ở phòng làm việc của thôn, người tới đăng ký không hề ít.
Tuy nhiên, ngoại trừ người đàn ông vạm vỡ kia, anh họ bên nội và anh họ bên ngoại thì rất ít người cao lớn, khỏe mạnh, chăm chỉ tới đăng ký.
Bản thân họ và các thành viên trong gia đình đều đứng ngoài cuộc, bởi không ai biết liệu lời của Tống Sở nói có thể thành hiện thực được hay không. Họ cảm thấy dùng dầu trao đổi đồ với nhà máy lớn không dễ dàng như vậy.
Làm nông dân là tư tưởng đã ăn sâu bén rễ trong họ. Đối với họ mà nói, những nhà máy quốc doanh lớn trên huyện có hơi xa vời, không thể với tới.
Việc lên núi sẽ làm chậm trễ công việc, điều này khiến họ do dự, nên họ định chờ nhà xưởng ép dầu mở một thời gian thì xem xét lại.
Ngược lại, một số người bình thường hay chơi bời lêu lổng, không thích làm việc tới đăng ký rất nhiều.
Thật ra có rất nhiều phụ nữ tới đăng ký làm việc ở xưởng. Họ nghĩ sau này không cần phải lên núi, đi làm cũng không chậm trễ, cho dù cuối cùng không đổi được những thứ kia thì đa số họ được phát dầu cũng tốt rồi.
Thế nhưng Đường Dân lại rất tin tưởng cháu gái mình có thể đổi được thứ gì đó như cô đã nói, nhưng ông cũng không có cách nào khiến cho mọi người trong thôn tin tưởng, chỉ có sự thật sau này mới có thể chứng minh được.
Bên kia, anh cả Tống đã nhanh chóng cõng Cố Việt tới xưởng ép dầu.
Tống Sở nhìn anh rồi hỏi: "Có cần tìm giúp anh một chiếc ghế tựa để anh ngồi sửa không?"
"Không cần, tôi đứng cũng không sao cả, dù sao ngồi xuống cũng khó làm." Cố Việt tụt xuống khỏi lưng anh cả Tống. Chủ yếu là đi đường anh mới đau, còn vẫn đứng bình thường được.
Tống Sở gật đầu: "Trước tiên anh hãy nhìn xem có thể sửa được hay không, nếu như đã xác định có thể sửa chữa thì cũng không cần phải đẩy nhanh tốc độ làm gì. Mỗi ngày anh tới đây sửa một chút là được, dưỡng thương vẫn là việc quan trọng nhất."
Sở dĩ cô để cho Cố Việt tới đây vào lúc này cũng là vì muốn xác định rốt cuộc anh có đủ trình độ để sửa nó hay không.
Nếu anh không sửa được thì ngày mai cô phải lên huyện tìm thợ sửa chữa.
Cố Việt sao có thể không nhìn ra quyết định của cô: "Được, để tôi xem thử."
Anh chọn một cái máy ép dầu, bắt đầu dỡ bộ công cụ mình tự mang tới, cẩn thận kiểm tra, tìm kiếm bộ phận có vấn đề.
Tống Sở đứng một bên nhìn anh, cô phát hiện anh không hề gượng tay, cách làm cũng y như khuôn mẫu. Quả nhiên là một người am hiểu về mảng này.