Chương 36: Tiết Ngạn Không Để Ý Đến Cô
Trương Đào sớm đã đợi Lục Giai Giai ở trong phòng, anh ta đưa quyển sổ dày cộp tới: “Đây là bảng ghi chép công điểm mà đại đội trưởng kêu tôi giao cho cô, sau này cô dựa theo trên này ghi là được, công việc rất đơn giản thôi.”
“Được.”
Lục Giai Giai liếc mắt nhìn nội dung bên trên, không hề khó khăn chút nào.
Hai người cách gần, Trương Đào hơi dời tầm nhìn xuống đã có thể trông thấy gương mặt tinh tế của Lục Giai Giai.
Anh ta gãi đầu, mặt hơi đỏ lên, giọng nói thấp hơn vài tông: “Có cần tôi dạy cô không?”
“Không cần đâu, tôi nhìn là hiểu ngay rồi.”
Lục Giai Giai ngẩng đầu nở nụ cười.
“… Vậy được.”
Trương Đào càng đỏ mặt hơn.
Trong lòng anh ta càng lúc càng không hiểu rốt cuộc Châu Văn Thanh nghĩ thế nào nữa?
Lục Nghiệp Quốc tức giận trừng mắt.
Tiểu tử này muốn làm gì đây? Vậy mà lại dám đỏ mặt với em gái mình.
Đúng lúc này Tiết Ngạn tiến vào, anh lấy nông cụ mà mình thường sử dụng, thấp giọng nói: “Đăng ký.”
“Được được.”
Lục Giai Giai cầm bút máy đặt bên cạnh, viết tên của Tiết Ngạn vào một ô.
Cửa phòng để mở, thi thoảng lại có cơn gió thổi vào, Lục Giai Giai cúi đầu, vài sợi tóc con trên cái trán xinh đẹp hơi bay bay, cô viết rất nghiêm túc, đôi môi khéo léo hơi mím chặt.
Bởi vì đã từng luyện chữ in thường ở thời hiện đại nên chữ của cô vô cùng thanh tú, tuy rằng trên tay có vài chỗ kết vảy nho nhỏ, nhưng ngón tay thon dài tinh tế lúc cầm bút máy trông vô cùng trắng nõn long lanh.
Đôi mắt của Tiết Ngạn tối tăm, thấy đã đăng ký xong, anh cầm nông cụ trong tay rời đi.
“Ôi, đợi đã.”
Lục Giai Giai gọi anh, cô sờ quả trứng gà đựng trong túi áo.
Cô biết điều kiện của nhà họ Tiết vô cùng không tốt, cả gia đình đều dựa vào anh chăm sóc, ăn uống lại càng khỏi phải cần nhắc đến.
Trong trí nhớ của cô, nguyên chủ chạy tới tìm Tiết Ngạn, kêu anh đừng mơ mộng hão huyền nữa lại nhìn thấy Tiết Ngạn đang ăn đống rau dại hỗn độn.
Cô cũng không biết nên báo đáp ơn cứu mạng thế nào, những thứ khác cô cũng không có, duy chỉ có đồ ăn cô còn có thể tiết kiệm được một chút.
Có một chút thì một chút, mấy thứ này đều là tâm ý của cô.
Lục Giai Giai thấy Tiết Ngạn hơi quay đầu, cô chỉ có thể trông thấy nửa sườn mặt của anh và ánh mắt lạnh lùng.
Cô căng da đầu nói: “Anh… anh có thời gian rảnh thì tới tìm em một chút nhé, em có chuyện cần nói với anh.”
Tiết Ngạn còn chưa đáp lời thì Châu Văn Thanh đã tiến vào, anh ta nhìn thấy Lục Giai Giai cũng sững sờ.
Trước đây Lục Giai Giai chưa từng mặc quần áo của đoàn văn công trước mặt anh ta nhưng hôm nay lại đột nhiên ăn diện thành như vậy, đáy mắt của anh ta xẹt qua một tia kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, Châu Văn Thanh đã hừ lạnh một tiếng.
Ép hôn không thành còn cố tình ăn mặc như vậy để quyến rũ anh ta.
Anh ta cũng không phải loại đàn ông coi trọng sắc đẹp đó!
Châu Văn Thanh đi vào phòng, không nói câu nào mà rất thẳng lưng đứng nguyên tại chỗ, bộ dáng thanh cao.
Anh ta đang đợi Lục Giai Giai mở miệng.
Tiết Ngạn thấy Châu Văn Thanh tiến vào lại nhếch miệng chế nhạo, không nói gì mà trực tiếp trời khỏi phòng.
Lục Nghiệp Quốc thì lại nhìn chằm chằm vào Châu Văn Thanh kể từ lúc anh ta bước vào.
Trước khi đi mẹ anh ta đã dặn dò tuyệt đối không được để tên yếu nhớt Châu Văn Thanh này lại gần em gái mình.
Bên này, Lục Giai Giai nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiết Ngạn với vẻ ngơ ngác, cũng không hiểu rốt cuộc anh có đồng ý hay không.
Cô có hơi thấp thỏm, nghĩ không phải mình lại nói sai gì nữa đấy chứ.
Có phải giọng điệu của cô quá cứng rắn hay không, chắc hẳn nên dịu dàng một chút mới phải.
Lục Giai Giai càng nghĩ càng cảm thấy giọng điệu vừa rồi của mình có vấn đề, Tiết Ngạn sẽ không cho rằng cô đang ra lệnh cho anh đấy chứ?
Trong lúc Lục Giai Giai ngây người lại có vài thôn dân ùa vào.