Chương 40 - Cuộc gặp lãng mạn đẫm máu 1
Lợn rừng vốn dùng hết sức lao về phía Tần Thanh Man, đúng lúc này Tần Thanh Man lại tránh đi, thế là nó không kịp thu chân lại, lao từ sườn dốc xuống càng ngày càng nhanh, cuối cùng bay ra ngoài. Một giây sau, Tần Thanh Man mới nghe thấy tiếng vật nặng đập xuống đất.
Kèm theo đó là tiếng lợn rừng tức giận tru lên.
Nguy rồi, không chết, không biết nó tàn phế chưa nữa!
Tần Thanh Man bất chấp đi lên liếc mắt nhìn thử xem dáng vẻ thê thảm của con lợn rừng kia. Chuồn lẹ, vào những lúc như thế này thì thời gian là vàng là bạc, phải tranh thủ từng giây một mà chạy thoát mạng.
Nhưng cô cũng không mù quáng chạy bừa mà đã có chuẩn bị.
Tần Thanh Man lại quay về chỗ lúc nãy đứng xem trò cười của đám người Chu Hồng Hà, ở đó có hai tấm gỗ phẳng, là trước đó cô vô tình phát hiện ra chúng bên dưới lớp tuyết rồi đào ra. Hai tấm gỗ này không phải tấm gỗ bình thường mà chính là ván trượt tuyết.
Là một ván trượt tuyết đơn giản, chỗ cố định chân đã bị đứt gãy.
Có lẽ trước đây có một thợ săn nào đó vào núi rồi vứt lại nó ở đây. Mặc dù trước đó đúng là Tân Thanh Man ở đây xem trò cười của mấy người Chu Hồng Hà nhưng cô cũng nghiên cứu xem làm thế nào mới có thể sử dụng lại được hai tấm ván trượt tuyết này.
Thời khắc nguy hiểm, cô trực tiếp thực hành luôn theo những ý nghĩ có sẵn trong đầu, khăn quàng trên cổ nhanh chóng bị cô gỡ xuống.
Tần Thanh Man lấy con dao găm cất trong ủng da ra cắt phăng khăn quàng cổ thành hai mảnh, sau đó lập tức dùng khăn quàng cổ buộc chặt ủng da dưới chân với ván trượt tuyết lại.
Lúc làm tất cả những việc này, Tần Thanh Man vô cùng tỉnh táo, dù có nghe được âm thanh hung tàn của lợn rừng ngày càng tiến đến gần thì tay cô vẫn không hề run rẩy, tinh thần vững vàng.
Sự tỉnh táo đến mức mặt không đổi sắc dù cho Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mặt này đã giúp cô giành được cơ hội chạy thoát mạng.
Cuối cùng, ngay khi con lợn rừng kia xuất hiện trong tầm mắt Tần Thanh Man, hai chân cô đã được buộc chặt vào ván trượt tuyết rồi. Nhưng đến lúc này vẫn chưa thể nói là mọi việc thuận lợi được, vì cô còn thiếu một vật quan trọng nhất.
Gậy trượt tuyết.
Nếu không có gậy trượt tuyết thì cô lúc này chẳng khác gì ô tô không có động cơ cả.
Lợn rừng bị ngã xuống từ vách núi cao đến ba mét, cho dù phía dưới là lớp tuyết đọng rất dày nhưng vì vấn đề trọng lượng của cơ thể nên chắc chắn nó đã bị thương, tốc độ chạy không còn nhanh như trước, nhưng lại tức giận, hung bạo hơn trước kia.
Ngay khi nhìn thấy Tần Thanh Man, lợn rừng liền lớn tiếng tru lên lao đến.
May mà lần này nó chạy từ dưới sườn núi lên, cộng thêm bị thương nữa nên hành động vẫn bị chịu ảnh hưởng nhất định, để cho Tần Thanh Man có thời gian chặt một cành cây bên cạnh xuống.
Dao găm trên tay cô vô cùng sắc bén, đây là vật dụng cần thiết cho những người vùng núi khi muốn lên núi.
Chặt hai cành cây cần một khoảng thời gian nhất định, để bỏ hết mấy thứ tạp nham trên cành cây cũng cần thời gian. Tần Thanh Man không hề sợ, cô đâu vào đấy làm từng bước một. Cuối cùng ngay trước lúc con lợn rừng lao đến, cô khó khăn lắm mới tạo ra được một cây gậy trượt tuyết xù xì chống trên mặt đất dùng sức đẩy, trượt đi.
Ván trượt được khăn quàng buộc nên trượt không được xa lắm nhưng nhanh hơn đi bộ nhiều.
Tần Thanh Man bất ngờ chạy thoát làm lợn rừng hoảng sợ, cũng khiến nó càng tức giận hơn.
Lớn tiếng gầm gừ, lợn rừng dốc sức đuổi theo sau lưng Tần Thanh Man.
Một con đuổi một người chạy, tốc độ không được coi là quá nhanh. Năm phút sau, Tần Thanh Man đuổi theo đoàn người Tần Hương, nhìn cô giống như hoảng hốt chạy bừa lướt qua, đuổi theo sau là con lợn rừng cô cùng hung dữ.