Chương 38. Bỏ cuộc giữa chừng
Lâm Ái Bảo đứng bên cạnh gật đầu đồng tình: “Chú nói đúng đấy ạ, học hành vốn là chuyện phải suy nghĩ nhiều, Miên Miên học nhiều thế thì phải ăn thức ăn dinh dưỡng. Lớp cháu có mấy bạn học điều kiện gia đình tốt, hằng ngày không những được ăn trứng gà với thịt mà còn được uống sữa tươi.”
Mặc dù cô ấy đi học không được ăn trứng gà hằng ngày, nhưng mỗi lần về nhà cha mẹ đều sẽ luộc trứng gà làm thịt kho tàu cho cô ấy ăn.
“Ái Bảo à, lớp cháu toàn là người trên thành phố, nhưng nhà thím là người nông thôn nghèo rớt mồng tơi, thím đã chưa ăn trứng gà một tháng rồi đó.” Tôn Lệ Hà đổi giọng mỉa mai, bà ta nhất định sẽ không để Tam Nha cướp mất đồ ăn của hai đứa con trai mình!
Bây giờ bà ta còn ngứa mắt cả Lâm Ái Bảo nữa, chỉ biết thiên vị con nhóc thối kia!
Giang Trường Hải không thèm quan tâm bà ta, nói thẳng với người có quyền uy nhất nhà là Giang Đại Sơn: “Cha suy nghĩ lại xem, không nói đến việc Miên Miên chỉ cần ăn trứng gà hai tháng là có thể tiết kiệm hai tệ, cuối kỳ còn có thể kiếm về một khoản tiền nữa, tới khi đó có nhà nào trong thôn không hâm mộ ghen tỵ với nhà họ Giang ta? Cái này là mua bán có lời đấy!”
Nghe giọng điệu như thể chắc chắn con gái mình có thể thi được hạng nhất của ông, Giang Trường Đào nhịn không được nói: “Anh cả, còn chưa biết Tam Nha có thi lên lớp bốn được hay không đâu.”
Cha, đừng để anh cả làm cho động lòng!
Giang Đại Sơn lại cảm thấy thằng cả nhà mình nói khá có lý, thế là trầm ngầm một hồi rồi nhìn qua Giang Miên Miên hỏi: “Tam Nha, con có thể học xong trong hai tháng không?”
Giọng điệu và biểu cảm của ông ta đều rất nghiêm túc, những người khác cũng lần lướt nhìn qua, làm Giang Miên Miên bỗng nhiên cảm thấy áp lực học tập.
Bản tính của học sinh kém liền lòi ra, trong lòng bỗng muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Cô không chắc chắn được!
Hệ thống cảm giác được cảm xúc trong lòng cô dao động, vội vàng dụ dỗ: “Ký chủ đừng lo, kiến thức lớp một đến lớp ba rất dễ, mà mỗi khi cô học hết một quyển sách đều nhận được điểm trí lực nâng cao trí thông minh.”
Giang Miên Miên nghe thế, trong lòng yên tâm hơn nhiều, lại nghĩ tới bánh bao hương thơm ngạt ngào, cuối cùng vẫn nuốt nước miếng vào mà nói: “Cháu có thể!”
Thấy ông nội im lặng nhìn chằm chằm mình, cô liền ưỡn ngực nhỏ, mạnh mẽ lặp lại: “Ông nội, cháu có thể!”
Lúc này Giang Đại Sơn mới nhìn sang chỗ khác: “Bà nó, sau này mỗi ngày nấu cho Tam Nha một quả trứng.”
Nghe vậy, ngoại trừ đôi vợ chồng vui mừng phấn khởi, những người khác đều trợn mắt há mồm, hai tháng là sáu mươi quả trứng đấy!!
Trương Quế Hoa kêu ầm lên: “Ông nó à, nhà mình làm gì có nhiều trứng gà như vậy chứ!”
Giang Trường Hải lại nhảy dựng lên: “Nhà mình có ba con gà, mỗi ngày Miên Miên ăn một quả thì vẫn còn hai quả mà.”
“Con thì giỏi rồi, làm con gà đẻ trứng hằng ngày luôn!” Bà nội tức giận nhìn chằm chằm ông, “Mà trứng trong nhà còn phải dùng để đổi dầu, thỉnh thoảng còn để bổ sung chất béo cho người trong nhà nữa.”
Đúng là trứng trong nhà không nhiều lắm, Giang Đại Sơn do dự một lát rồi bảo: “Hai tháng này Chí Văn và Chí Võ không đi học, tạm thời không cho ăn trứng gà nữa.”
“Cha?!” Tôn Lệ Hà không tin nổi, trợn trừng mắt, cha chồng già rồi lẩm cẩm à?
Chí Văn, Chí Võ là cháu trai nối dõi tông đường cho nhà họ Giang đó!
Giang Đại Sơn lại trầm giọng nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy, mau đi nấu cơm đi.”
Việc gia chủ đã quyết rồi, dù những người khác có không đồng ý thì cũng chỉ có thể làm theo thôi.
Nhưng Tôn Lệ Hà không cam lòng!
Tại sao phải cắt bớt trứng gà của con trai bà ta để bù qua thức ăn hằng ngày chứ?!
Nếu để người ngoài biết được, chắc chắn bà ta sẽ bị chế giễu!