Chương 39. Khoác lác qua mặt người
Thế là chờ hai đứa cháu trai đi chơi bên ngoài về nhà, bà ta bảo tụi nó đi tìm ông bà khóc lóc đòi trứng gà ăn.
“Ông mấy đứa bảo hai tháng sau sẽ cho Tam Nha ăn hết trứng gà của hai con đấy.”
Hai cậu nhóc nghe vậy, tựa như thấy sét đánh giữa trời: “Vì sao chứ?!”
Giọng điệu Tôn Lệ Hà cực kỳ cay nghiệt lại khinh thường: “Là vì Tam Nha khoác loác với ông rằng mình có thể học hết kiến thức lớp một đến lớp ba trong vòng hai tháng, khai giảng xong thì học lớp bốn luôn.”
Bà ta nhất định không tin con nhóc thối lười biếng đó có thể là một thiên tài!
Rõ ràng là vì miếng ăn như cha của nó thôi, măt không đỏ tim không đập nói dối lừa người ta.
Hai cậu nhóc há to miệng, em Miên Miên điên rồi à?
Nhất là Giang Chí Văn mới học xong lớp ba, cậu nuốt nước miếng cái ực, khuôn mặt e ngại cãi lại: “Kiến thức lớp ba cực kỳ khó học!”
Ngày nào cậu cũng phải làm bài tập đến đau cả đầu, hận không thể quay lại lớp một.
“Đúng vậy, lớp bốn lại càng khó học hơn! Lớp con có rất nhiều bạn học đều trượt bài kiểm tra.” Giang Chí Võ gật đầu không ngừng biểu thị sự đồng tình, học sinh yếu kém lúc nào chẳng sợ việc học.
Nghe thế, Tôn Lệ Hà mới cười lạnh: “Tới lúc đó nếu nó không học xong thì chắc chắn ông nội sẽ nổi giận. Bây giờ hai con cứ tìm ông con đòi trứng gà trước đi, nếu không ngày mai chỉ có thể trừng mắt nhìn Tam Nha ăn thôi đó.”
Thế là hai cậu nhóc lập tức quay người chạy đi tìm ông mình khóc lóc, cho tới khi ông nội nghiêm mặt lạnh lùng thì mới thôi, bởi hai người sợ.
Sau khi dỗ dành hai đứa con xong, Tôn Lệ Hà nhìn người đàn ông đang trầm tư bên đằng sau mình, hỏi: “Cha nó, anh đang nghĩ gì đấy?”
Giang Trường Đào nhìn qua bà ta, rầu rĩ nói: “Anh đang nghĩ, lỡ như Tam Nha thi đậu lớp bốn thật thì…”
“Không có đâu!” Chưa để ông ta dứt lời, Tôn Lệ Hà đã mạnh mẽ cắt ngang, “Chuyện này không thể nào xảy ra được, cha nó đừng để con nhóc đó lừa gạt. Anh nghĩ thử xem, con nhóc đó lười biếng như vậy, sao học hành hằng ngày cho được!”
Trong mắt mọi người ở thời này, mặc dù học tập có thể con đường rất có tương lai, nhưng lại còn cực khổ hơn làm khổ sai.
Nghe vậy, Giang Trường Đào mới nghĩ tới cái tính cháu gái mình hết ăn lại nằm, thế là khẽ gật đầu: “Cũng đúng, biết đâu hai ngày sau nó lại kêu gào bảo mình học không nổi.”
Mà Tô Uyển Ngọc cũng đang lo việc này, dặn dò con gái mình hết lời: “Con gái, nghe cha mẹ nói này. Con có thể than khổ than mệt, nhưng không được học giữa chừng lại tự dưng bảo không học nữa. Nếu không sau này ông nội sẽ không cho con ăn trứng gà nữa đâu.”
Đương nhiên bà biết rõ con gái mình lười nhác yếu ớt cỡ nào, có đôi khi còn lười hơn cả bà.
“Mẹ yên tâm, con sẽ không từ bỏ giữa chừng đâu!” Giang Miên Miên nhìn vào đôi mắt đầy vẻ hoài nghi của mẹ mình, thật sự có hơi bất đắc dĩ.
Trong lòng mẹ, cô yếu ớt không chịu khổ cực được tới mức đó à!
Rõ ràng ngày nào cô cũng chăm chỉ cắt cỏ rau dại cho heo ăn mà.
Cũng may là cha cô cực kỳ tin cô, còn rất yêu thương cô: “Vợ à, em cứ xem đi, Miên Miên học hành chăm chỉ như vậy, hai tháng nay anh sẽ không ăn trứng gà, em cũng ăn ít đi một chút, được chứ?”
Giang Trường Hải dở giọng bàn bạc, ông cũng xót vợ mình lắm chứ.
“Cha, cha tốt ghê!” Giang Miên Miên nhào qua ôm đùi cha mình, cực kỳ cảm động luôn.
Quả nhiên chỉ có cha là tốt nhất trên đời, còn con của cha là bảo bối.
Giang Trường Hải nhếch miệng cười, ôm cô lên: “Ai bảo con là con gái cha chứ.”