Thôn Hướng Dương.
Trong căn nhà đất của đội sản xuất thôn, Diệp Xuân Yến nhìn đông ngó tây, cũng không thấy thôn trưởng Uông Quốc Trụ quen thuộc trước đây.
"Thôn trưởng Uông trước đây sao không có ở đây, mẹ tôi bảo tôi đến tìm ông ấy." Diệp Xuân Yến tùy tiện kéo một người hỏi.
Hoàng Hữu Tài thấy không ai trả lời Diệp Xuân Yến, bất đắc dĩ tự mình đứng lên: "Thưa đồng chí, xin hỏi đồng chí tìm ai, trước đây chưa từng thấy đồng chí, mẹ đồng chí là người thôn Hướng Dương chúng tôi sao?”
Diệp Xuân Yến vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, mẹ tôi là Lữ Mộng Nga, con gái của gia đình họ Lữ ở đầu thôn phía nam, chúng tôi vừa từ thành phố về, muốn mượn điện thoại của đội sản xuất, vì vậy mẹ tôi bảo tôi đến tìm chú Uông."
Hoàng Hữu Tài: "Mọi người trong thôn đều có thể dùng điện thoại của đội sản xuất, chỉ cần trả hai hào tiên cước phí liên lạc."
Diệp Xuân Yến đánh giá Hoàng Hữu Tài, từ nhỏ cô ta đã lớn lên ở thành phố, đột nhiên về nông thôn ở rất không quen, hơn nữa cô ta cũng không thích những người ở nông thôn này, quần áo của họ hầu như đều có bùn đất, không sạch sẽ lại không có học thức, cô ta nhìn thấy thì trong lòng lại khó chịu.
"Vị đồng chí này, tôi chỉ muốn tìm thôn trưởng Uông Quốc Trụ, nếu hôm nay ông ấy không có ở đây thì ngày mai tôi sẽ lại đến." Diệp Xuân Yến lùi ve sau nửa bước nói.
Theo lời Lữ Mộng Nga nói thì bà ta và Uông Quốc Trụ là bạn học cùng trường, vì vậy chắc chắn sẽ chiếu cố Diệp Xuân Yến, không thu tiên cước phí liên lạc này.
Nhưng bà ta và con gái mới về được nửa ngày, đương nhiên không biết Uông Quốc Trụ đã sớm không còn là thôn trưởng nữa.
Hoàng Hữu Tài nhướng mày: "Đồng chí Uông Quốc Trụ hiện tại đã không còn là thôn trưởng nữa, con gái ông ta phạm lỗi, ông ta cũng vì không đủ công bằng nên bị cách chức, hiện tại tôi là thôn trưởng tạm quyền, cũng là đội trưởng đội sản xuất, cô còn có nhu câu gì khác có thể nói với tôi."
Trong lòng Diệp Xuân Yến oán trách Lữ Mộng Nga không hỏi thăm cho rõ ràng nhưng lại vì sốt ruột muốn gọi điện thoại nên vẫn nhịn đau móc tiền riêng giấu trong túi ra.
Nhà cô ta bán hết đá của Diệp Khánh An, ai ngờ hỏi thăm ở nông thôn thì đúng là có một ông già mua, tổng cộng bán được năm mươi đồng, Lữ Mộng Nga nộp tiền sửa chữa nhà tập thể, còn lại một nửa nhưng vẫn còn lâu mới đủ chỉ tiêu cho cả nhà, Diệp Xuân Yến đương nhiên cũng không còn ba đồng tiền tiêu vặt mỗi tháng nữa.
"Alo, xin hỏi đây có phải là đoàn văn công quân khu không, tôi muốn tìm đoàn trưởng Phùng Khinh Ca"
"... Cô là đồng chí Diệp Xuân Yến phải không." Giọng bên kia có chút bất lực: "Hôm kia cô gọi điện thoại đến tôi đã giúp cô hỏi rồi, lần tuyển dụng tiếp theo của đoàn văn công là vào đầu xuân năm sau, không thể phá lệ vì cô được."
"Nhưng tôi chính là người đã đăng ký và nộp tác phẩm trong năm nay mà, chỉ vì lần trước nộp nhầm tác phẩm nên mới muốn nhờ đoàn trưởng Phùng xem lại tác phẩm mới." Diệp Xuân Yến giải thích một lần nữa.
"Đồng chí, cơ hội của mọi người đều bình đẳng, cô phải chịu trách nhiệm với lỗi lâm của mình”
Trong lòng Diệp Xuân Yến như có móng vuốt không ngừng cào cấu khó chịu, cô ta rất cần công việc này, một là có thể chứng minh bản thân, hai là cô ta đã vay tiền ở bên kia, tuần sau phải trả rồi.