"Đồng chí." Giọng Diệp Xuân Yến mang theo tiếng khóc: "Co thể nương tay nương chân một chút không, cầu xin anh, tôi thực sự rất cần cơ hội này, anh có thể giúp tôi kết nối với đoàn trưởng Phùng không."
"Đoàn trưởng Phùng nói anh ta có thể giúp cô giữ lại tác phẩm mới mà cô đã giao cho anh ta lần trước, đến đầu xuân năm sau khi tuyển người sẽ lấy ra, cô có thể đỡ phải chạy một chuyến, những việc khác thì không làm được, đồng chí Diệp Xuân Yến, tôi còn phải tiếp điện thoại của những người khác, nếu không có việc gì khác thì xin đừng chiếm đường dây nữa, tạm biệt."
Tiếng tút tút bận máy như tiếng sấm đánh vào não Diệp Xuân Yến.
Theo cách nói này thì đoàn trưởng Phùng có thể căn bản không mở tác phẩm mới mà cô ta đã tốn bao tâm tư gửi đến, bức "Báo xuân đồ." đó cô ta đã bỏ ra hẳn hai mươi đồng, nếu không trả tiền kịp, cô ta còn phải trả thêm mười đồng tiền lãi nữa...
Thời tiết vốn đã lạnh, Diệp Xuân Yến mơ mơ màng màng cúp điện thoại đi ra ngoài, không nhịn được run ray không biết là lạnh ở trên người hay lạnh ở trong lòng.
Người trong nhà đợi Diệp Xuân Yến vừa mới đi ra ngoài, liền có người thích hóng hớt đi đến trước mặt Hoàng Hữu Tài.
"Đội trưởng Hoàng, anh còn chưa biết chứ, chông của Lữ Mộng Nga này cũng phạm tội vào trại giam rồi, mẹ con bọn họ không có chỗ ở, mới đưa con về nhà mẹ đẻ."
"Tôi còn nghe được một chuyện, không biết có thật không, nói là Diệp Xuân Yến này với Diệp Thiển Hâm ở thôn chúng ta thực ra là chị em ruột..."
Thôn Hướng Dương chỉ là nơi Diệp Thiển Hâm về quê, rất nhiều người không hiểu rõ vê hoàn cảnh gia đình của cô.
Hoàng Hữu Tài nhíu mày nghe đến đây: "Vẫn là đừng tùy tiện bàn tán về nữ đồng chí, huống hồ cô Diệp thanh niên trí thức còn có ơn với thôn chúng ta, tôi đi dán báo đây."
Nói xong, Hoàng Hữu Tài liền đi theo sau Diệp Xuân Yến ra khỏi sân, một tay hắn ôm nửa bát hồ dán, một tay cầm tờ báo, đi đến bên cạnh bảng thông báo ngoài sân đội sản xuất, lúc này Diệp Xuân Yến cúi đầu vẫn chưa rời đi. Diệp Xuân Yến nghĩ đến việc về nhà còn phải giúp làm việc, thêm vào đó trong lòng khó chịu nên cố ý đi rất chậm, khi đi ngang qua bảng thông báo, ánh mắt vô tình nhìn thấy ba chữ to quen thuộc ở giữa tờ báo "Diệp Thiển Hâm."
"Thiên tài... Nhà thiết kế quốc họa Diệp Thiển Hâm, thiết kế trang phục cho tiết mục múa của buổi liên hoan Trung thu được lãnh đạo đánh giá rất cao."
Diệp Xuân Yến lẩm bẩm đọc câu này, từng chữ như kim đâm vào lưỡi cô ta.
"Cô cũng biết đồng chí Diệp Thiển Hâm à?" Hoàng Hữu Tài quay đầu lại.
Diệp Xuân Yến cứng nhắc gật đầu: "Biết nhưng không, không quen lắm”
Hoàng Hữu Tài lập tức hào hứng giới thiệu: "Cô ấy là thanh niên trí thức đi ra từ thôn chúng ta, không chỉ có bài báo vào dịp Trung thu còn lên cả tivi nữa, thôn chúng ta chỉ có một chiếc tivi đen trắng, tuy không nhìn thấy màu sắc nhưng nhìn thấy họa tiết trên trang phục múa đẹp lắm, cô từ thành phố đến chắc cũng đã xem rồi, ô đúng rồi, bên cạnh còn có một bài báo nữa, là cô ấy trước đây đã giúp thôn chúng ta giải quyết chuyện sập mỏ, chính phủ còn khen thưởng nữa..."
Giọng nói của Hoàng Hữu Tài trâm ấm nhưng nghe vào tai Diệp Xuân Yến lại vô cùng chói tai khó nghe.
Diệp Xuân Yến vẫn luôn cho rằng mặc dù mình kém Diệp Thiển Hâm ba tháng tuổi nhưng lại cao hơn cô một cái đầu.