Nói đến đây, biểu cảm của Mạnh Ngôn mới giãn ra một chút: "Chị dâu, chuyện này cứ bỏ qua đi, đợi Tiểu Diệp về rồi nói sau, tôi đúng là có hơi tức giận, tạm thời không muốn nhắc lại nữa."
Nói đến đây, Trương Phương cũng hiểu chỉ có thể như vậy, cô ấy đã thay liên trưởng Ngưu xin lỗi, xách túi bánh bao chưa đưa vào nhà về nhà.
Đợi về đến nhà, Trương Phương lại mắng liên trưởng Ngưu một trận, chuyện này cũng tạm thời gác lại.
Quay trở lại hiện tại.
Mạnh Ngôn nhìn Diệp Thiển Hâm đang ngồi lau mặt dưới ánh đèn, trong lòng không hiểu sao lại nhớ đến chuyện này, vẫn thấy liên trưởng Ngưu đáng ghét.
Vợ mình tốt trăm bề, được bao nhiêu người thích cũng là chuyện bình thường.
Một người vợ tốt như vậy, bây giờ chỉ nguyện ý kết hôn với anh, anh càng cảm thấy tự hào và trân trọng.
"Sao vậy?”
Diệp Thiển Hâm vừa quay đầu lại, liền thấy Mạnh Ngôn đang nhìn mình, ánh mắt dịu dàng lạ thường.
"Không có gì, nghĩ đến một chuyện ở nhà, anh với liên trưởng Ngưu hơi bất hòa."
Mạnh Ngôn không che giấu, nói thẳng ra.
Diệp Thiển Hâm hơi ngạc nhiên mở to mắt, tuy bình thường Mạnh Ngôn ít nói, trông có vẻ khó gần nhưng làm người vẫn rất nghĩa khí, đặc biệt là với đồng chí, bình thường hầu như không có mâu thuẫn.
Hơn nữa anh và liên trưởng Ngưu quen nhau từ rất sớm.
"Bình thường mà, mâu thuẫn gì?" Diệp Thiển Hâm tò mò hỏi.
"Nói ra sợ em không vui, anh đã dạy dỗ liên trưởng Ngưu rồi, đợi em về, chắc chị dâu Ngưu sẽ tìm em nói chuyện, lúc đó nếu em không vui, không cần để ý đến họ là được, dù sao cũng là họ sai trước.
"
Mạnh Ngôn nghĩ ngợi, dù sao Diệp Thiển Hâm về nhà cũng sẽ biết, liên kể lại sự việc một lần.
Diệp Thiển Hâm nghe đến giữa, đúng là thấy không vui nhưng nghe xong, trong lòng lại có chút nhẹ nhõm.
"Có lẽ lúc đầu liên trưởng Ngưu không nhận ra mình không tôn trọng nữ đồng chí."
Mạnh Ngôn gật đầu: "Đúng vậy, vì vậy anh mới nói phải để anh ta nhớ lâu."
"Vì điểm này, vẫn phải khen ngợi liên trưởng Mạnh một chút." Diệp Thiển Hâm cong mắt: "Hy vọng đồng chí sau này Mạnh Ngôn tiếp tục cố gắng tiến bộ, đừng để tư tưởng không đúng đắn của người khác ảnh hưởng đến mình."
"Đó là đương nhiên." Mạnh Ngôn vội vàng đồng ý: "Anh chắc chắn sẽ tôn trọng vợ một trăm phần trăm, yêu thương một trăm phần trăm."
Hai người nói chuyện thân mật, không biết ai đã tắt đèn, chỉ còn lại tiếng thì thầm nho nhỏ.
Sáng hôm sau, Diệp Thiển Hâm xin nghỉ.
Mạnh Ngôn: "Không đi học có sao không? Có làm chậm trễ thời gian của em không, anh có thể đến lớp cùng em."
"Thứ bảy chủ nhật vốn có một buổi họp mặt, xin nghỉ cũng không chậm trễ gì."
Diệp Thiển Hâm giải thích xong, giúp Mạnh Ngôn thu dọn đồ đạc: "Hôm nay anh đi luôn sao?"
"Đúng vậy, thời gian hơi gấp nhưng buổi trưa vẫn có thể ăn cơm với em."
Diệp Thiển Hâm có chút tiếc nuối: "Em còn muốn đi thăm Cố Cung nữa, để lần sau vậy.
"
Mạnh Ngôn gật đầu: "Chờ lần làm nhiệm vụ này kết thúc, anh sẽ có nhiều thời gian ở bên em, hơn nữa đến lúc đó còn có thể chọn địa điểm."
Khi Mạnh Ngôn nói lời này, dường như anh rất tự tin.
Diệp Thiển Hâm nhìn ánh mắt của anh, dường như đã hiểu ra điều gì đó: "Anh sắp được thăng chức sao?"
Mạnh Ngôn bật cười: "Nói như vậy cũng đúng nhưng bây giờ vẫn chưa chính thức xác định, em biết trong lòng là được."
"Em biết mà." Diệp Thiển Ham vừa mừng cho Mạnh Ngôn, vừa lo lắng trong lòng.