Chủ nhiệm Lưu lau ma hôi trên trán, thở dài, nhìn Chu Bằng với vẻ đáng thương: "Giám đốc, tôi theo anh đã sáu năm rồi, anh phải tin vào nhân cách của tôi, mặc dù đôi khi tôi có hồ đồ nhưng chắc chắn sẽ không làm chuyện gì gây hại đến nhà máy của chúng ta."
Ngô Thúy Bình thấy hắn ta đánh bài tình cảm, vội vàng đứng ra: "Tôi theo giám đốc đến nhà máy làm việc đã hai mươi năm, tôi cũng sẽ không tha cho một người nào gây hại đến nhà máy của chúng ta, chủ nhiệm Lưu, anh thành thật khai báo đi."
"Khai báo, tôi khai báo." Chủ nhiệm Lưu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Bằng, mạnh mẽ kéo Quách Điêm Điềm sang một bên.
"Tôi gọi đông chí Diệp đến đây đúng là do Quách Điêm Điềm đã bàn bạc với tôi trước, cô ta nói muốn cho Diệp Thiển Hâm một bài học, nhờ tôi giúp đỡ, tôi thấy cô ta đáng thương nên mới đồng ý nhưng sau đó Quách Điềm Điềm lại tìm tôi, bảo tôi chỉ cân ngăn đồng chí Diệp ở trong văn phòng hai mươi phút là được, cô ta sẽ tìm một con chuột để dọa đồng chí Diệp."
"Tôi... Tôi nghĩ đây chỉ là trò đùa của con gái, cũng không để tâm nên đã đồng ý nhưng tôi thực sự không biết Quách Điềm Điềm muốn ăn trộm bản thiết kế, tôi thê!"
"Bây giờ chân tướng đã rõ ràng." Trịnh Ái Quốc cảm thán: "Tôi tới văn phòng tìm chìa khóa thứ ba."
Hu hu hưu...
Quách Điềm Điềm bị đẩy ra sau lúc này đã che mặt khóc lớn: "Là do các người liên hợp lại cô lập tôi nên tôi mới không vui, mới nghĩ ra cái chủ ý hồ đồ này, các người tha cho tôi di.
"Làm sai thì phải trả giá. Ngô Thúy Bình nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô ta, lại hỏi: "Giám đốc, tôi đề nghị chúng ta vẫn nên báo cảnh sát xử lý chuyện của Quách Điềm Điềm, dù sao cũng gây ra tổn thất lớn như vậy cho nhà máy chúng ta, thậm chí còn làm chậm trễ diễn viên múa của đoàn văn công, đương nhiên, nhà máy chúng ta chắc chắn không thể giữ người như vậy, đuổi việc thẳng thừng là được."
"Đừng mà đừng mà." Quách Điêm Điềm vội vàng đi tới, vừa khóc vừa nhìn giám đốc Chu Bằng với vẻ đáng thương: "Giám đốc, đừng báo cảnh sát được không, thực sự chỉ là nhất thời hô đồ thôi, hơn nữa bây giờ bản vẽ này đã không còn rồi, thời gian gấp gáp nhiệm vụ nặng nề, vẽ lại một bức chắc chắn không kịp nhưng chúng ta vẫn có thể thiết kế lại một bức đơn giản hơn, giữ tôi lại, thêm một người, tôi cũng có thể giúp đỡ ma.
"Không cần cô giúp." Diệp Thiển Hâm đột nhiên bình tĩnh lên tiếng: "Giám đốc, cũng không cần thiết kế lại bản vẽ mới."
Ngoài Quách Điềm Điêm ra, những người khác deu mặt mày buồn râu, ngay cả Chu Bằng cũng tiếc nuối vì chuyện này, dù sao cũng là nhiệm vụ mà đoàn văn công quân khu giao xuống, kết quả lại xảy ra ngoài ý muốn, thực sự mất mặt cho nhà máy dệt len.
Giám đốc Chu thở dài: "Tiểu Diệp, cô không cần cố tỏ ra mạnh mẽ, xảy ra ngoài ý muốn cũng không trách cô, đều là lỗi của Quách Điềm Điềm."
Diệp Thiển Hâm: "Tôi nói thật, tôi vẽ lại bức tranh tiên hạc này một lần nữa là được rôi."
"Cô vẽ lại không kịp đâu." Quách Điêm Điềm không nhịn được xen vào.
Hôm nay đã là thứ sáu rồi, trang phục phải hoàn thành trong hai ngày mới xong, cô ta đã tính toán ngày từ trước, chính là muốn dồn Diệp Thiển Hâm vào chỗ chất.
"Kịp chứ." Diệp Thiển Hâm giải thích: "Trước đó lãng phí chút thời gian là vì tôi cần thời gian để thu thập tài liệu, hơn nữa tôi đã lâu không vẽ rồi, lúc hạ bút rất cẩn thận nhưng nếu vẽ lại thì nửa ngày là đủ."