Ngoài mây lành, tổng cộng có sáu con tiên hạc, để đảm bảo thần thái của mỗi con đều khác nhau nhưng động tác và vị trí lại phối hợp với nhau, vì vậy Diệp Thiển Hâm đã mất chút thời gian.
"Cô nói thật chứ?" Ngô Thúy Bình kích động hỏi.
Chu Bằng nhìn đồng hồ treo tường, lo lắng nói: "Nếu kịp thì tốt nhất, không kịp thì bây giờ vẫn có thể dùng phương án dự phòng đã chọn trước đó."
Diệp Thiển Hâm tự tin nói: "Tôi có thể đảm bảo với mọi người, chắc chắn kịp, chỉ cân cho tôi một môi trường yên tĩnh, đừng làm phiền tôi là được."
"Không vấn đề." Ngô Thúy Bình lập tức nói: "Tôi sẽ ra ngoài với Trịnh Ái Quốc ngay bây giờ, nhường văn phòng cho cô."
Chu Bằng cũng gật đầu: "Chỉ cần có thể vẽ xong vào chiều nay, chúng tôi đều hết sức phối hợp."
"Tôi cũng phối hợp!" Quách Điềm Điềm vội vàng tiến lại, khóe mắt đỏ hoe nhìn Diệp Thiển Hâm: "Thien Hâm, chắc chắn cô sẽ cần tôi, tôi có thể giúp cô phụ việc, xin mọi người đừng báo cảnh sát."
Ánh mắt Diệp Thiển Hâm nhìn qua mang theo sự lạnh nhạt: "Tại sao cô lại cho rằng tôi có thể dùng cô? Hơn nữa tôi cũng không cần giúp đỡ, hành vi của cô đã gây tổn hại đến lợi ích chung, không báo cảnh sát là không thể."
Quách Điềm Điềm thấy cô nói kiên quyết, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt đáp trả: "Diệp Thiển Hâm, làm người phải biết chừa đường lui chứ."
Diệp Thiển Hâm: "Tôi chỉ biết bức tranh đó của tôi dùng chu sa và bạc lá, không biết cô có đền nổi không."
"Tôi nhổ vào! Lừa ai vậy, bạc lá chó má gì."
Những người thêu thùa đi theo xem náo nhiệt đều không nhìn nổi nữa, không nhịn được nói: "Loại người xấu xa hại người hại tập thể như thế này nên đưa vào tù giáo dục tử tế."
Nghĩ đến việc mình cũng phải đợi thêm một buổi chiều, người thêu thùa ghét bỏ khạc xuống đất một bãi: "Thật xui xẻo, tôi đi xuống gọi điện báo cảnh sát ngay đây."
Quách Điêm Điềm vốn đã hoảng loạn, nghe vậy liên luống cuống đi cản người thêu thùa, kết quả không chú ý bị chồng báo giấy ở cửa làm vấp ngã, đập trán xuống đất, trán sưng tím một mảng.
"Hu hu hu tôi biết lỗi rồi, nếu báo cảnh sát thì cả đời này của tôi xong đời." Quách Điêm Điềm khổ sở lại đi tìm chủ nhiệm Lưu: “Anh rể, anh nói một câu đi, anh không thể mặc kệ em, nếu anh không quan tâm em, em sẽ nói hết chuyện của chúng ta ra."
"Mẹ kiếp, tao với mày không có chuyện gì hết!"
Chủ nhiệm Lưu gạt tay Quách Điêm Điềm, hoảng hốt tránh xa cô ta, vừa nói: "Giám đốc, Tiểu Diệp, chuyện này tôi thừa nhận tôi có tham gia vào nhưng rốt cuộc cô ta làm gì thì tôi thực sự không rõ, tôi sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt của nhà máy nhưng bên công an chắc sẽ không phạt tôi chứ, dù sao tôi cũng bị Quách Điềm Điềm lừa."
Chu Bằng cười lạnh một tiếng: "Tiểu Lưu, hình phạt của nhà máy chắc chắn sẽ có nhưng vì cậu đã liên quan đến chuyện này, chắc chắn phải đi làm biên bản, lúc đó phải nghe theo đồng chí cảnh sát."
"Nhưng mà....
"Đừng nhưng mà nữa, cậu theo tôi làm việc nhiều năm như vậy, còn không biết tính tôi sao?" Chu Bằng nhàn nhạt ngắt lời chủ nhiệm Lưu: "Còn nữa, trước kia cậu dựa vào quan hệ nhét người vào nhà máy, tôi nghĩ cậu có thể cảm thấy như vậy là giúp ích cho nhà máy nên coi như không thấy, ai ngờ cậu lại nhét loại người như Quách Điềm Điềm vào, đợi mọi chuyện kết thúc, tôi thấy cậu vẫn nên tự mình từ chức thì sẽ đẹp mặt hơn."