Điều này không có gì quá khó với Ngọc Đào - người đã sống hàng nghìn năm, mà lúc viết văn cô cảm thấy đề tài có liên quan tới việc suy nghĩ khi thi lại đại học thì có chút nhạy cảm.
Kiếp trước Ngọc Đào đã dành hơn phân nửa thời gian của mình để lang thang trong cung điện.
Cô không hiểu kế hoạch cai trị đất nước của đám hoàng đế, nhưng mà cô cũng có chút quen thuộc với chính trị, dù nhiều hay ít thì cô cũng có thể viết ra một bản sao để đánh lừa người khác, vì thế viết văn đối với cô cũng không được gọi là khó mà chỉ là không biết có được điểm cao hay không.
Sau khi làm xong đề thi đại học thì cô cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa, xác định bản thân thật sự không làm sót câu nào thì lúc sau mới đem bài thi nộp lên.
Khi Ngọc Đào ra khỏi chỗ thi thì bên ngoài có không ít thí sinh đứng ở bên ngoài, có lẽ bọn họ có quen biết nhau nên tất cả tụ tập lại để thảo luận về đáp án của bài thi.
Cô lẻ loi một mình nhưng khi nghĩ tới Lục Vân Dương có thể còn đứng chờ ở bên ngoài thì nhanh chóng ra khỏi trường học.
Trước cửa trường, cô liếc mắt một cái đã thấy Lục Vân Dương và Tô Ngọc Thanh, trong tay người đàn ông đang cầm đồ thấy cô đi qua thì lập tức đưa tới.
"Lại đây, uống một chút sữa bò nóng." Lục Vân Dương đưa đồ cho cô: "Cảm thấy thế nào?"
Ngọc Đào cầm lấy rồi suy nghĩ một chút về đề thi buổi sáng, mi cong cong lên: "Không khó giống như em tưởng tượng? Chắc là ít nhất cũng phải được 30 điểm?" Nghe mục tiêu của cô chỉ có 30 điểm thì Tô Ngọc Thanh nhịn không được mà cười to lên: "Chị, chúng ta có phải quá tự tin hay không? Tận 30 điểm á?"
Ngọc Dào uống sữa bò gật đầu: "Có thể được 30 điểm thì cũng không tệ, tổng điểm cũng có 100 điểm."
Lục vân Dương xoa xoa tóc cô: "Không sao, 30 điểm cũng không tệ, nếu môn nào cũng được 30 điểm thì có khi chúng ta cũng có thể đậu được một trường ở thành phố."
Ngọc Đào cảm thấy lời nói của Lục Vân Dương vô cùng mơ mộng hão huyền, trong số năm môn thì có lẽ chỉ có ngữ văn và lịch sử là sở trường của cô, còn ba môn còn lại vô cùng khó, đặc biệt là toán học!
Nhưng mà hiện tại có rối rắm thì cũng vô dụng, đến lúc làm bài thì làm câu nào được câu đó vậy.
Khoảng cách từ nhà tới trường học có chút xa nên giữa trưa bọn họ tới quán để ăn cơm, sau khi cơm nước xong thì Tô Ngọc Thanh lập tức trở về nhà, môn toán sẽ thi vào lúc 2 giờ chiều nên Lục Vân Dương từ nhà ga trở về, trực tiếp đưa Ngọc Đào tới trường thi.
Nhưng mà cô không thể tưởng tượng nỗi là môn toán thật sự quá khó với cô!
Bởi vì chưa từng học qua nên cô dựa vào ký ức của nguyên chủ để lại, cũng có thể cung cấp và trợ giúp cho cô chút ít, vì thế lúc làm đề cô toàn dựa vào trực giác mà đoán nên hy vọng trực giác của cô không quá kém, đừng đem bài thi trứng ngỗng* về nhà.
*trứng ngỗng: 0 điểm.
Bài thi buổi sáng ngày hôm sau là môn chính trị, những câu hỏi đều vô cùng lạ lãm nên Ngọc Đào toàn dựa vào ký ức của nguyên chủ để viết toàn bộ, còn môn địa lý thi vào buổi chiều, trên cơ bản thì cô cảm thấy so với toán học cũng giống nhau, đều phải đoán mò.
Và cũng chỉ có môn lịch sử là làm cô có một chút tự tin.
Cuối cùng là bài kiểm tra tiếng Anh bổ sung, có thể làm hoặc không nhưng Ngọc Đào vẫn làm.
Ba ngày làm bài thi rất nhanh đã kết thúc, Ngọc Đào cảm thấy toàn thân như bị rỗng tuếch, cảm giác còn mệt hơn nhiều so với lúc cô và Lục Vân Dương phải làm bài mấy lần trong đêm.
Đây căn bản không phải là một việc yêu tinh có thể làm được!