Lâm Lệ Phương cũng tự nhận thức được bản thân, nhưng nghe cô nói một cách chân thành như vậy, nhất thời không dám tin lời của cô.
"Nói cho chị nghe bí mật này.
" Ngọc Đào cười nói: "Thật ra trước đây tôi không trắng như này đâu, chỉ là tôi luôn sử dụng sản phẩm bùn làm đẹp đấy."
Tuy lời nói của cô hơi giả dối, nhưng phương thuốc gia truyền bùn làm đẹp trong tay cô thật sự có tác dụng làm trắng da, có điều cần sử dụng một thời gian mới phát huy hiệu quả.
Lâm Lệ Phương hào hứng ngay: “Cái... cái gì, bùn làm đẹp? Tiệm bách hóa có bán à?"
Cô ta nghe nói bên kia thành phố Hồng Kông rất thịnh hành những sản phẩm dưỡng da, làm đẹp, nhiêu ngôi sao đã sử dụng chúng.
Trước đây cô ta cũng đến tiệm bách hóa tìm mua, nhưng ở đó không bày bán.
Ngọc Đào nghe vậy, biết cơ hội của mình tới rồi: "Gì mà tiệm bách hóa chứ, là tự tôi làm."
Cô nói rồi lấy tay chỉ vào màu son trên môi mình: "Son này cũng là tôi làm đấy, có phải rất đẹp không?"
Lâm Lệ Phương kinh ngạc: "Em còn có thể làm những thứ này à?"
"Đương nhiên, hai cái này là sở trường của tôi đấy." Ngọc Đào khẽ nhếch môi, tiến gần lại cô ta: "Trước đây khi còn đi học, tôi rất thích hỏi anh họ mình về chuyện này."
"Đồ của tôi đều được điều chế từ thuốc Đông Y và hoa cỏ thực vật, đảm bảo an toàn.
Thỏi son tôi đang dùng tỉnh tế, dễ lên màu và rẻ hơn nhiều so với những thỏi son trong tiệm bách hóa!" "Hơn nữa, tôi cũng không dùng phẩm màu và hương liệu nhân tạo, sẽ không gây mẫn cảm cho da."
Lâm Thu Phương hơi há hốc miệng, như không tin lắm: "Thật hay giả đấy?"
"Đương nhiên là thật rồi, không tin chị sờ mặt tôi mà xem?" Ngọc Đào đưa mặt lại gần: "Tôi thấy chị với tôi có duyên nên mới nói cho chị biết đấy."
Lâm Lệ Phương không kiềm chế được, đưa tay ra sờ một chút, làn da mịn màng mềm mại, gương mặt nhỏ được tô điểm mặt trắng má hồng, quả thực vô cùng xinh đẹp!
"Có thể cho chị xem đồ của em không?" Cô ta hỏi.
"Hôm nay tôi không mang theo." Ngọc Đào biết mình đã đánh trúng tâm lý cô ta rồi, thầm nghĩ trong bệnh viện có nhiều y tá, nếu Lâm Lệ Phương dùng ổn, chắc chắn những người khác sẽ đến hỏi, như thế chẳng phải cô có thể bắt đầu kinh doanh rồi sao?
Có vẻ việc này đáng tin cậy hơn "mò cua đáy bể" ở chợ đen hỗn loạn?
Lâm Lệ Phương nghĩ cũng đúng, ai lên phố còn mang theo cái đó?
"Vậy lúc nào chị có thể xem được?"
"Đợi mấy hôm nữa tôi làm xong cái mới sẽ đưa chị xem." Ngọc Đào nheo mắt, nét mặt ngây thơ: "Chị Lâm, tôi thấy chị với tôi có duyên như vậy, lúc nào làm ra thành phẩm, tôi có thể tặng chị một hộp dâu dưỡng mày, tiện dạy chị cách vẽ lông mày luôn."
Câu nói cuối cùng đã chạm đúng nỗi đau của Lâm Lệ Phương.
Lông mày của cô ta rất thưa thớt, thường bị người ta chê cười sau lưng là "nữ đạo sĩ không lông mày".
Tuy cô ta cũng vẽ lông mày rồi, nhưng lại vẽ không đẹp, không đạt được hiệu quả như mong muốn.
"Được.
" Cô ta nói một tràng: "Vậy chị đợi em nha, em họ!" Nghe từ "em họ" vốn đã quen thuộc này, Ngọc Đào rùng mình, vội tạm biệt cô ta rồi đi đến phòng khám.
Vẫn còn bốn người nữa đang xếp hàng ngoài phòng khám.
Cô ngồi buồn chán, tiện tay gấp tờ giấy ghi số thứ tự mà Lâm Lệ Phương vừa viết cho.
Đợi cô gấp xong, trong phòng khám có người gọi số của cô.
Cô vừa bước vào phòng đã nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở bàn làm việc.
Hàng lông mày dài, đôi môi mỏng, sống mũi thẳng tắp, chiếc áo blu trắng tôn lên dáng vẻ lịch sự, nho nhã của anh, không những thế còn tỏa ra cảm giác cấm dục.
Thật khiến yêu quái thèm nhỏ dãi mài
Gương mặt cô nóng lên trong vô thức, chân cũng trở nên mềm nhũn, mất đến nửa phút đồng hồ chỉ để đi bộ vài bước.
Vừa nhìn thấy cô, khóe môi Lục Vân Dương bất giác giật giật: "Hôm nay cô lại phát bệnh gì thế?"