Vốn dĩ Ngọc Đào chỉ muốn đến lấy thuốc, nhưng anh dùng từ "lại" một cách tỉnh xảo quá khiến cô lập tức đưa tay ra, cau mày: "Anh xem, lòng bàn tay tôi bị mụn nước rồi, đau lắm luôn ít"
Lục Vân Dương cụp mắt, những mụn nước bị vỡ ra trên lòng bàn tay trắng nõn của cô đã sớm có hiện tượng ăn da non, xem ra mấy hôm nay cô đã phải làm không ít việc cực khổ.
Anh khẽ đặt bút xuống, đăm chiêu nhìn: "Thật ra..."
Ngọc Đào chờ đợi, nhưng không thấy anh nói tiếp, bèn dí sát mặt lại gần: "Thật ra rất nghiêm trọng, đúng không?"
Lục Vân Dương "ừm" một tiếng: "Chút nữa thôi là lành lại rồi."
Ngọc Đào: "..."
Cô sờ sờ lòng bàn tay, nghĩ tới cơn đau đớn khi mới bị bọng nước trong lúc đang làm việc, nhíu mày: "Tuy bây giờ sắp khỏi rồi, nhưng lúc đó thật sự rất đau...
Bút giấy trong tay đã chuẩn bị xong, Lục Vân Dương không tiếp lời cô: "Thế bây giờ cô thấy chỗ nào không thoải mái?"
Bị chuyển chủ đề, Ngọc Đào cũng không tiếp tục nữa, đưa cách điều chế đã viết sẵn từ trước cho anh: "Hôm nay tôi không bị bệnh, chủ yếu là muốn lấy một ít dược liệu, phòng thuốc các anh đều có những thứ này nhỉ?"
Lục Vân Dương nhận tờ giấy, trên đó viết rất nhiều thuốc Đông Y, cái gì mà tử thảo, hoa lạc thần, bạch phục linh, bạch chỉ... đều là những loại thuốc thường gặp.
"Cô lấy những thứ thuốc này làm gì?" Anh nhíu mày, hỏi.
Ngọc Đào chống tay lên bàn làm việc của anh, cười tửm tỉm, hạ giọng: "Làm son và thuốc bùn dưỡng trắng."
Tỏa sáng dịu dàng như một viên ngọc quý, có chỗ nào cần phải dưỡng trắng da chứ?
Gần đây, cô nói chuyện không được đúng trọng tâm, anh không tin lắm: "Cô lấy nhiều như vậy, chắc chắn không phải ăn bậy ăn bạ đấy chứ?"
"Bác sĩ Lục, anh đang quan tâm tôi sao?" Ngọc Đào nhìn anh chằm chằm, sự vui vẻ ẩn hiện trên gương mặt: "Anh yên tâm, sinh mệnh này của tôi là nhờ anh cứu chữa, còn chưa báo đáp mà."
Lục Vân Dương liếc cô một cái, viết soạt soạt lên giấy: "Lần sau cô không cần đặc biệt bảo bác sĩ kê đơn những loại thuốc này đâu, có thể trực tiếp đi lấy ở tiệm thuốc bên cạnh."
"Chủ yếu là tôi sợ họ không có thôi." Ngọc Đào cười híp mắt, cảm thấy nhìn thế nào anh cũng thật đẹp trai: "Và muốn tiện thể đến thăm anh."
Giọng nói mềm mại, dịu dàng như chiếc lông vũ phe phẩy qua tai, khiến người nghe thấy ngứa ngáy.
Ngòi bút của Lục Vân Dương hơi khựng lại, vội ký tên rồi đưa đơn thuốc cho cô: "Có thể đi lấy thuốc rồi."
Sớm đoán được kiểu phản ứng này của đàn ông, Ngọc Đào trực tiếp tiếp nhận đơn thuốc: "Vừa nãy lúc đứng xếp hàng ở bên ngoài, tôi giới thiệu mình là em họ xa của anh với đồng nghiệp ngoài kia, không ảnh hưởng gì đến anh chứ?"
"Nếu có ảnh hưởng, thì tôi..."
Lục Vân Dương trực tiếp ngắt lời cô: "Nếu cô cứ trì hoãn, có khi chỗ chúng tôi cũng không có những thứ thuốc cô cần đâu."
Ngọc Đào biến sắc: "Thật hay giả thế?" Người đàn ông không đáp lời, ánh mắt sâu thẳm, đen láy chỉ nhìn chằm chằm vào cô, không hề nhúc nhích, như là một câu trả lời trong im lặng.
Ngọc Đào tin lời anh, công xã cách đội quá xa, cô không muốn phải chen chúc trên xe buýt một lần nữa để đi lấy thuốc.
Ngay sau đó, cô chớp mắt: "Thế... tôi có thể để ít đồ ở chỗ anh không?"
Lục Vân Dương thản nhiên nhìn cô: "Đồ gì?"
Ngọc Đào đứng dậy, lấy từ trong túi ra hình trái tim mà cô vừa gấp gọn gàng, đẹp đẽ lúc ngồi bên ngoài phòng bệnh, cúi người xuống, chậm rãi đẩy nó về phía anh, đôi mắt cười xinh đẹp, hút hồn: "Trái tim của tôi."
*
Kết cục của việc nói lời cợt nhả quá mức chính là bị hạ "lệnh đuổi khách", vào lúc này, tất nhiên Ngọc Đào sẽ không còn quấn lấy anh mà không đi, trước khi có bệnh nhân tiếp theo vào, cô xoay người rời khỏi phòng khám.
Nhưng tâm tình cô cũng không vì vậy mà trở nên quá tệ, bởi vì cuối cùng Lục Vân Dương cũng không ném trái tim" của cô trở lại.