Lục Vân Chiêu cảm thấy, đóa hoa có thể làm cho Lục Vân Dương dùng một đồng để đổi chắc chắn không bình thường, rất có thể là chị dâu tương lai nào đó tặng.
Tay nghề của chị dâu thật tốt!
Đợi hôm nào cô ấy phải bật mí chuyện này ra ngoài, ngăn chặn những người trong thôn thường xuyên bàn tán về nhà bọn họ!
Nghĩ đến đây, Lục Vân Chiêu đột nhiên bật cười, cầm lấy nước Chỉ Cốt từ trong tay anh: "Một đồng thì một đồng, em không cần hoa của anh đâu."
Cô ấy cầm đồ đi ra ngoài, lúc đến nhà họ Tô không ngờ lại phát hiện, Tô Ngọc Đào vậy mà đang ở trong bếp nấu tổ ongl!!
Trong lòng Lục Vân Chiêu một lời khó nói hết, cô ấy nhớ hình như nhà họ Tô đâu có nghèo đến mức này?
Chân Ngọc Đào hiện giờ còn hơi đau, cô cũng không có tâm trạng chào hỏi, thấy cô ấy hồi lâu vẫn không lên tiếng, trực tiếp hỏi: "Em tìm chị có chuyện gì?"
Lục Vân Chiêu thu hồi ánh mắt, đưa nước Chỉ Cốt trong tay qua: "Anh trai tôi cho chị."
Đó là một bình thuốc nhỏ chứa đầy dung dịch màu nâu, phía trên viết ba chữ "Nước Chỉ Cốt", Ngọc Đào ngay lập tức hiểu ra.
Thì ra người đàn ông đó đang nghĩ đến vết thương của cô!!!
Đôi mắt cô sáng ngời, lập tức nhận lấy bình thuốc, môi anh đào nhếch lên thành một nụ cười sáng rực: "Bác sĩ Lục thật tốt."
Lục Vân Chiêu nhìn cô không chỉ cười rất tươi mà còn khen anh trai mình, nghĩ lại lúc trước cô thường xuyên tìm tới cửa, trong lòng đột nhiên cảnh giác: "Anh trai tôi có tốt đến đâu cũng là của người khác, chị không được nhớ thương anh ấy.
Ngọc Đào đột nhiên ngửi được một luồng hơi thở nguy hiểm: "Không thể nào, anh trai em từ khi nào đã thành của người khác?"
Lục Vân Dương hẳn sẽ không có người trong lòng, bởi vì trong cuốn sách kia viết tận đến khi hai người đính hôn cũng không hề nói đến điểm này.
Lục Vân Chiêu bị vẻ mặt của cô làm cho giật cả mình, nhưng vừa nghĩ đến lời nói tiếp theo của mình có lẽ sẽ chặt đứt một ít suy nghĩ không nên có của cô đối với anh trai mình, cô ấy lại ưỡn ngực lên: "Sao lại không thể, đến hoa cũng tặng rồi thì có cái gì không thể?"
Ngọc Đào nghi ngờ ừ một tiếng: "Hoa gì?"
Có phải đóa hoa mà hôm nay cô tặng không?
"Dù sao cũng chính là hoa." Lục Vân Chiêu nhấn mạnh mới thôi: "Tóm lại, chị và anh trai tôi đã từ hôn, sau này đừng chỉ vì một chút chuyện vặt mà cũng tìm tới nhà tôi, đừng làm cho người khác hiểu lầm, biết không!"
Cô ấy đã nói rõ ràng đến vậy rồi, dù đầu óc Ngọc Đào có chậm chạp đến đâu cũng đoán được, đóa hoa mà cô ấy nói tám chín phần chắc chắn chính là đóa hoa mà cô bó kia.
Cũng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì mà lại khiến cô ấy hiểu lâm!
Nhưng như vậy cũng tốt...
Vẻ mặt cô tươi cười nhìn Lục Vân Chiêu: "Người có thể xứng với một người đàn ông ưu tú như bác sĩ Lục, người mà em nói đó, chị nghĩ cô gái ấy chắc chắn là một cô gái có tấm lòng thiện lương, xinh đẹp như hoa"
Đối mặt với người phụ nữ đã từng vứt bỏ anh trai mình bây giờ lại lấy lòng như vậy, trong lòng Lục Vân Chiêu cực kỳ đắc ý: "Đó là đương nhiên, người tốt như anh trai tôi, người thích anh ấy chắc chắc ưu tú hơn chị gấp trăm lần!" Cô ấy hất cằm lên, khóe môi lộ ra nụ cười đắc ý, trong ánh mắt cũng tràn đầy sự kiêu ngạo, cả khuôn mặt dường như đều đang khoe khoang: "Chị xem đi, lúc trước chị đúng là không biết tốt xấu, bây giờ thì hâm mộ đi, ghen tị điˆ"
Ngọc Đào cũng không tức giận, còn cười tủm tỉm chúc mừng cô ấy: "Thật tốt quá, chị cũng mong anh trai em và cô gái đó có thể sớm kết hôn rồi sớm sinh con trai, kiếm tiên và sống một cuộc sống hạnh phúc."
Lục Vân Chiêu vẫn còn đắm chìm trong đắc ý, không nhìn ra Ngọc Đào khác thường, càng không nghe ra vì sao cô ấy nói thế mà Ngọc Đào lại vui như vậy.
"Không thèm, tôi sẽ không nói cho chị biết.” Lục Vân Chiêu hừ một tiếng, xoay người ra khỏi phòng bếp, trên lưng dường như mang bóng dáng của một con chim công cao ngạo.