Cô chịu không được.
Một khay cơm có thể ăn một tiếng đồng hồ, nhưng giờ trong hai mươi phút có thể kết thúc rồi.
Kiếp trước ở trong hoàng cung ăn đồ ngon quá nhiều, Ngọc Đào cảm thấy món ăn trong cửa hàng này chẳng ra làm sao cả, thịt ướp không ngon miệng, xào lại lâu, còn không bằng chính cô nấu.
"Lần sau tôi nấu cho anh ăn!" Ra ngoài cửa, cô nhìn Lục Vân Dương: "Tay nghề của tôi vô cùng giỏi, so với chỗ này ngon hơn đó."
Lời cô nói thì không đáng tin, Lục Vân Dương cũng không cho là thật, chỉ nhìn thoáng qua đồng hô, thời gian đến, buổi chiều anh còn có ca.
"Cô còn phải tìm Ngọc Thanh đúng không?" Anh hỏi cô gái.
Ngọc Đào ngạc nhiên: "Làm sao anh biết?"
Lục Vân Dương cười: "Hôm nay là ngày cuối cùng thi đại học, ai mà không biết?"
Ngọc Đào mất hứng ừ một tiếng, cảm giác anh đang thúc giục bản thân mình đi: "Vậy tôi tới trường học đây."
Lục Vân Dương nhìn cô, cũng không nói gì, một lát sau lấy một số đồ từ trong túi ra.
Anh đưa đồ qua: "Cái này cô lấy dùng trước đi"
Ngọc Đào đưa tay nhận, mấy cái phiếu đủ loại màu sắc nóng rực dưới ánh nắng.
Cô nhìn vé, sau ngẩng đầu nhìn người đàn ông: "Cho tôi à?" Lục Vân Dương "ừ” nhẹ một tiếng: "Tôi phải đi làm rồi "
Sau khi người đàn ông rời đi, Ngọc Đào nhìn đồ trên tay, là các loại vé cần thiết hàng ngày như vé thịt, vé vải.
Cô sửng sốt sau đó bỗng chốc lại cười.
Đây là vé sao?
Không phải!
Đây là tấm chân tình của Lục Vân Dương!
Sự không vui do bữa ăn đem đến lập tức bị quét sạch, thay vào đó là sự vui sướng khó mà kìm nén được!
Khi nãy cô chỉ vu vơ than mình không có phiếu, không ngờ anh lại để ý đến!
Những gì mà cô bỏ ra cũng xem như được đáp lại rôi đúng không?
"Lục Vân Dương!" Cô gọi với theo bóng lưng người đàn ông.
Người đàn ông trước mặt quay đầu, trầm ngâm nhìn cô: "Làm sao?"
Vẻ mặt anh hờ hững, vóc dáng cao ráo, đứng dưới ánh nắng, tựa như được bao trùm bởi một vâng hào quang, làm cho anh trở nên càng huyền ảo.
Ngọc Đào cong môi, hai ba bước đi đến trước mặt anh, dang đôi tay ôm lấy anh.
Đột nhiên ôm ấp trước mặt mọi người, làm cho Lục Vân Dương hết hồn!
Anh liền đẩy cô ra, nhìn trái nhìn phải, cũng may mọi nghĩ họ là một cặp vợ chồng, nên cũng chỉ nhìn lướt qua cười cười.
Anh mím môi, kéo cô đi về phía không người, nhìn thẳng vào cô: "Lúc trước vì để từ hôn mà đến mạng cũng không cần, bây giờ thì lại động tay động chân, rốt cuộc là cô làm gì?"
Lúc trước anh luôn không hiểu tại sao Tô Ngọc Đào đối với chuyện hôn sự của họ lại bài xích một cách cực đoan như thế, còn sau này thì lại nhiệt tình đến vô lý đối với anh, nhưng mà ngặt rằng anh cũng không ghét sự nhiệt tình ấy...
Mặt người đàn ông tái mét, Tô Ngọc Đào biết hành động vừa rồi của mình không được đón nhận, nhưng mà cô cũng không biết phải làm sao, mỗi khi cô cao hứng lên là lại dễ thất thố.
"Tôi đã giải thích chuyện từ hồn rồi mà." Cô chậm rãi nhìn anh nói: "Lúc trước là tôi không hiểu chuyện, lại bị Uyển Trinh lừa gạt, nên mới làm ra chuyện như vậy.
"
"Anh không quan tâm đến hiềm khích lúc trước cứu tôi, lại giúp tôi nhiều việc như vậy, càng hiểu anh, tôi càng nhận ra anh là một người rất tốt."
Chủ yếu còn là do dáng anh quá ngon làm người ta thèm nhỏ dãi, trong lòng cô nghĩ thâm như thế.
Lục Vân Dương nhướng mày.
Ngọc Đào thấy anh có vẻ không tin, liền cười nói: "Thật đấy, nên tôi mới không kìm lòng được mà muốn đến gần anh."
Lục Vân Dương trầm ngâm nhìn cô: "Vì thế..."
"Vì thế hiện tại tôi thích anh." Ngọc Đào kéo nhẹ tay anh: "Không được sao?"
Nói xong cô chăm chú nhìn người đàn ông, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào.
Người đàn ông vẫn có vẻ không tin lắm, lúc sao anh nhàn nhạt nói: "Nếu như tôi nói không được, cô có tự sát nữa không?”
Ngọc Đào hơi sửng sốt, trong lòng đột nhiên muốn bật cười!
Xem ra hành động của nguyên chủ đã để lại ám ảnh tâm lý không nhỏ trong lòng Lục Vân Dương.