Sắc mặt Ngọc Đào thoáng cái liền trắng bệch, nhìn xem, vì xem mắt, hiện tại ngay cả đi làm cũng không thèm nữal
Lục Vân Dương nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên: "Vừa lúc tôi muốn tìm em."
Hôm nay hiệu thuốc của bệnh viện kiểm kê dược liệu, có không ít dược liệu mà cô cần lúc trước, anh thuận tiện mua, tính toán tìm cơ hội đưa cho cô dùng.
"Tìm tôi làm gì?" Ngọc Đào thần sắc không tốt: "Anh phải bận rộn đi xem mắt, tìm một cô gái độc thân như tôi làm gì?"
Cô đột nhiên lạnh mặt khiến Lục Vân Dương có chút không thích ứng: "Xem mắt?"
"Chẳng lẽ không phải sao?" Ngọc Đào trong lòng nghẹn một cục tức, ngữ khí nói chuyện cũng lạnh lùng đi: "Tôi nghe bọn họ nói, đối tượng xem mắt của anh còn là một giáo viên cơ đấy."
Lục Vân Dương vừa nghe liền biết vì sao tối hôm qua người nhà gọi điện thoại gọi anh trở vê mà không nói rõ nguyên nhân, hóa ra là vì chuyện xem mắt.
Chỉ là hôm nay khi anh về đến nhà, nhưng người trong nhà lại không có ở đây, vô tình gặp Tô Ngọc Đào tới.
Lục Vân Dương nhìn gương mặt tức giận của cô, đột nhiên có một loại xúc động muốn nhéo cô một chút, mềm mại như vậy chắc là nhéo rất vui nhỉ?
Anh cười cười: "Chuyện em nói tôi không biết, tôi cũng vừa mới về nhà."
Câu trả lời của anh rất thẳng thắn, nhưng Ngọc Đào vừa nhìn thấy anh cười, trong lòng càng cảm thấy tức giận hơn.
Cô cũng không biết chính xác vì sao mình đang tức giận.
Có thể là tức anh rốt cuộc vẫn trở về xem mắt, tức giận thổ lộ của mình không có đáp lại, cũng có thể là tức giận chính mình...
Rõ ràng là một con hồ ly tinh ngàn năm, nhưng đã lâu như vậy, ngay cả một người phàm như anh cũng không động tâm với cô...
Quá thất bại, thật buồn.
"Cho nên, anh vẫn về đi xem mắt đúng không?" Cô cắn môi, nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông: "Chờ lúc tôi tìm thấy phiếu, tôi sẽ trả lại phiếu cho anh ngay lập tức!
"Tô Ngọc Đào, tôi không muốn đi xem mắt." Lục Vân Dương trầm xuống nhìn cô: "Tôi không biết em đang suy nghĩ cái gì, nhưng thứ tôi đưa ra sẽ không thu hồi lại."
Anh đã giải thích như vậy rồi, Ngọc Đào vẫn cảm thấy anh thật sự biết chuyện xem mắt, chẳng lẽ lại là do nhà họ Lục làm trước nói sau?
Cô đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng đó chỉ là một chút mà thôi.
Sau này anh ấy vẫn sẽ phải xem mắt!
"Không cần thì thôi." Ngọc Đào hừ một tiếng: "Tôi chỉ tùy tiện nói thôi, anh xem mắt đi."
Cô vừa nói xong đã muốn đi, nhưng người đàn ông lại nắm lấy cổ tay cô.
"Làm gì đấy?" Ngọc Đào bất mãn mà trừng mắt với anh, cố dùng sức ném tay anh ra, nhưng sức của đàn ông rất lớn, cô hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
"Giận rồi à?" Lục Vân Dương nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia ý cười.
Ngọc Đào thấy anh cười liền cảm thấy không được tự nhiên, hỏi gì mà thừa thế? Cô tức đến nỗi mặt đỏ bừng hết lên rồi mà anh còn hỏi nói như vậy.
Rõ ràng là cố ý! "Em tức giận cái gì?" Ngọc Đào khẽ nâng cằm, giọng sắp chua đến rớt răng: "Em có lập trường gì mà đòi tức mới chả giận?"
Còn không phải sao, cô có phải là gì của Lục Vân Dương đâu, căn bản không có cách nào để tức giận cả, nếu không thì chính là gây rối vô cớ.
"Vậy em chu miệng lên làm gì?" Lục Vân Dương nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận của cô cười hỏi.
Trước đó anh còn đang nghĩ không biết những lời hôm qua cô nói rốt cuộc có phải thật không, bây giờ nhìn phản ứng này của cô hình như cũng không còn lo lắng như vậy nữa rồi.
Ngọc Đào che miệng theo bản năng, sau đó lại buông ra: "Ai quy định em không thể chu miệng?"
Nói xong, cô lại cố kéo cánh tay mình vài cái, cuối cùng vẫn không thể kéo ra được: "Anh buông tay ra, lôi lôi kéo kéo như vậy còn ra thể thống gì?"
"Đừng giận nữa” Ánh mắt người đàn ông như đang cười, đường nét ngũ quan vốn cứng rắn lạnh lùng cũng đã nhu hòa đi vài phần: "Hôm qua ông gọi điện thoại kêu anh về nói có một số việc muốn nói, anh nghĩ cũng nhanh thôi với tiện thể lấy luôn chút thuốc trong nhà kho cho em nên mới về."