Chương 47: Phí Cảm Ơn
Lục Thiệu Huy và Tạ Gia Hòa cùng một văn phòng, trong sách, mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất căng thẳng, huống chi trước mắt còn đang cạnh tranh cùng một chức vị, tuy rằng Phương Mỹ Kỳ đã bị quăng ra sau, nhưng nguyên chủ thích Tạ Gia Hòa là thật, chuyện này hiển nhiên Diệp Bảo Châu phải cho Lục Thiệu Huy một lời giải thích.
Dọc theo đường đi, Diệp Bảo Châu còn đang nghĩ phải giải thích thế nào mới ổn, cũng không biết người đàn ông này có giận hay không, một đường anh chỉ mải đạp xe cũng không nói lời gì cả.
Rất nhanh, hai người đã đến cổng đại tạp viện, Diệp Bảo Châu nhảy xuống khỏi yên sau, nhìn anh.
Người đàn ông cũng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nghiêm nghị, giống như đang đợi cô giải thích.
Diệp Bảo Châu bị anh nhìn chằm chằm trong lòng cũng hơi chột dạ, vừa rồi cô đã nghĩ cả một đường, vẫn cảm thấy thẳng thắn một chút thì tốt hơn, vì thế cô hắng giọng:
“Cái đó… trước đây tôi từng có hảo cảm với cán sự Tạ, nhưng từ sau khi biết anh ta với Tống Minh Trân coi tôi thành con ngốc, tôi đã thấy anh ta phản cảm rồi.”
Lục Thiệu Huy có hơi bất ngờ về sự thẳng thắn của cô, chẳng qua lời này nghe xong trong lòng thật sự cũng rất dễ chịu.
Đang nghĩ thì lại nghe thấy cô gái nói tiếp:
“Còn cả cái cốc đó nữa, lúc trước là vì cảm ơn anh ta cho tôi mượn sách nên mới tặng, chứ không có quá nhiều ý nghĩa.”
Đúng vậy, để tiếp cận Tạ Gia Hòa, nguyên chủ đã từng mượn sách của anh ta, sau đó tặng một cái cốc cho anh ta để tỏ ý cảm ơn.
Lục Thiệu Huy thấy cô hơi cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng trẻo giống như đứa trẻ nghịch ngợm làm sai chuyện, trong lòng lại hơi buồn cười:
“Tôi biết.”
Diệp Bảo Châu trừng mắt nhìn:
“Anh biết?”
Lục Thiệu Huy thầm nghĩ, lời này không phải vô nghĩa hay sao? Anh và Tạ Gia Hòa cùng một văn phòng, trước đây khi cô tới luôn hùng hổ như vậy, nói chuyện cũng không biết phải giấu diếm, muốn không biết là ai cũng khó.
Anh gật đầu:
“Chuyện này không có gì, gặp phải cặn bã kịp thời quay đầu là được.”
Diệp Bảo Châu bật cười, Tạ Gia Hòa đúng là rất cặn bã, rõ ràng thích Tống Minh Trân, lén lút qua lại với cô ta nhưng vẫn muốn mập mờ với nguyên chủ.
“Còn nữa…”
Giọng của Lục Thiệu Huy ngạc nhiên:
“Cô vẫn còn?”
Nhìn thấy vẻ mặt khó tin của anh, Diệp Bảo Châu “phì” cười:
“Còn nữa, vừa rồi cảm ơn anh đã tin tôi, lên tiếng thay tôi.”
Trong lòng Lục Thiệu Huy thấy ấm áp, gật đầu:
“Cảm ơn thế nào?”
Diệp Bảo Châu đi vài ba bước đến bên cạnh người đàn ông, ngoắc tay với anh.
Lục Thiệu Huy không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn hơi cúi người, sau đó cô hôn chụt một cái lên gò má anh.
Cô gái cười nhẹ nhàng, bảo:
“Phí cảm ơn vừa rồi đó, ngày mai gặp!”
…
Sau khi chia tay Lục Thiệu Huy, Diệp Bảo Châu về nhà mình, nhìn thấy Hạ Thu Mai đang nấu cơm cũng đi lên giúp đỡ, Hạ Thu Mai nói với cô trưa nay Cao Hồng Anh sẽ tới tìm bà ta tiếp tục bàn bạc chuyện đám cưới.
Bây giờ vẫn đang vận động lớn, tình hình nhạy cảm cho nên thời buổi này người trong thành phố kết hôn phần lớn đều rất đơn giản, không có cỗ bàn quy mô lớn, mọi người có thể khiêm tốn thì khiêm tốn, Cao Hồng Anh nghĩ bọn họ tốt nhất cũng đừng quá làm rầm rộ gì, đừng để đến lúc đó để lại điểm yếu cho người, cho nên sau khi bàn bạc đã quyết định hôm cuối tuần sẽ bày mười mâm ở nhà ăn công xưởng thực phẩm.
Bây giờ phần lớn công nhân cũng đều mượn nhà ăn của công xưởng để tổ chức hỉ sự, chỗ đó lớn, cộng thêm đặc sắc của thời đại này, công nhân kết hôn trên cơ bản cũng sẽ mời lãnh đạo, có đôi khi còn để lãnh đạo làm người chứng hôn, cho nên Diệp Bảo Châu nghe xong cảm thấy cũng không có gì không ổn.
Hai người nấu cơm xong chưa được một lúc thì Diệp Phong Thu và vợ chồng Diệp Bảo Trung cũng lục tục tan làm trở về, vì sự bất đồng khi bàn chuyện đám cưới hôm qua mà sắc mặt của Diệp Phong Thu vẫn khó coi như cũ, chẳng qua ngược lại cũng không nói chuyện quái gở như tối qua nữa.
Sau khi ăn cơm xong Diệp Bảo Châu đi tắm, Hoàng Quế Mỹ nhìn thấy cô đi rồi sau đó kéo Diệp Bảo Trung vào phòng, sau khi hai vợ chồng nói chuyện, cô ta mới bảo Diệp Bảo Trung:
“Em hai mua quà gì làm đồ cưới cho Bảo Châu thế?”