Chương 35: Khích Lệ
Đây là lần đầu tiên anh xoa đầu nhỏ của cô kể từ khi quen nhau.
Còn khích lệ cô:
“Thông minh, gặp người không đánh lại được, em ngàn vạn lần đừng thể hiện, chạy mới là thượng sách, ừm… Chạy tới trước mặt anh!”
Tươi cười trên mặt Cố Thanh Thanh càng thêm xán lạn, đối mặt với lão đại như vậy, nhất định phải khiến hắn cảm nhận được vui sướng khi dưỡng thành.
Đầu nhỏ của Cố Thanh Thanh cọ lòng bàn tay anh, liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng!
Có anh chắc chắn không có ai có thể đánh được.”
Chậc chậc chậc!
Bò lên theo cây gậy này!
Còn không quên thuận tiện vuốt mông ngựa của anh.
Lục Hướng Dương thật sự cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, không nhịn được xoa đầu cô thêm một lát, lúc này mới dẫn cô đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, bác gái cả Lý gia dẫn theo Lý Hồng Mai thật sự tìm tới lần nữa.
Biết được Cố Thanh Thanh đi ra ngoài với Lục Hướng Dương từ sáng sớm, lại bắt hụt bác gái Lý gia lập tức dậm chân.
Hai mẹ con ở trong san mắng nước bọt bay tứ tung, miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng không ai để ý tới, chỉ có thể trở về trước.
Buổi sáng khi làm việc, Lục Hướng Dương gặp đại đội trưởng Vương Chính Quốc, nói với ông ta mấy câu xong, sau này bác gái cả và Lý Hồng Mai không tới tìm Cố Thanh Thanh nữa.
Mấy ngày nay Cố Thanh Thanh vẫn luôn ra cửa theo Lục Hướng Dương, buổi sáng cùng nhau ra ngoài, giữa trưa cùng nhau trở về, buổi chiều lại cùng nhau đi ra ngoài, buổi tối lại cùng nhau trở về.
Dù sao, cô chính là tuyệt đối không thoát khỏi tầm mắt của Lục Hướng Dương.
Liên tục ba bốn ngày, chắc chắn bên Lý gia đã ngừng tới lúc này cô mới ở nhà.
Rau dưa ở đất trồng rau có thể hái được, Cố Thanh Thanh chuẩn bị muối ít dưa, cần không ít bình nhỏ.
Hợp tác xã mua bán có bán, cô không tự mình đi mua, mà nhờ mấy thím hàng xóm quanh khu thanh niên trí thức mua về giúp.
Chuyện mới qua mấy ngày, lúc này đi ra ngoài gặp phải người Lý gia, có lẽ sẽ chọc phiền phức.
Thủ đoạn quan trọng nhất trong bảo vệ mình chính là phải học được lẩn tránh nguy hiểm, một cô gái yếu ớt như cô trong thời gian ngắn quyết không đi một mình.
Những cái bình đó nặng như thế, sức lực của mấy thím kia lớn, cho chút đồ ăn vặt như kẹo sữa thỏ trắng bọn họ sẽ vui vẻ làm thay cô.
Mấy thím này còn đưa bình tới tận cửa nhà giúp cô!
Cầm kẹo sữa của cô, thấy cô trở nên trắng hơn còn có nhiều thịt, thì khen cô có phúc khí, hỏi thăm Lục Hướng Dương cho cô ăn ngon nhiều không, còn mỗi ngày chỉ điểm cô sớm sinh mấy đứa con cho Lục Hướng Dương trói chặt anh.
Cố Thanh Thanh nghe chỉ có thể giả vờ như cô vợ nhỏ thẹn thùng đỏ mặt tim đập nhanh, mặt đều cười cứng đờ.
Giải thích với bọn họ Lục Hướng Dương chỉ coi cô làm em gái nuôi sao?
Đừng đừng đừng, chuyện này không phù hợp với tâm lý ăn dưa của mấy thím này!
Bọn họ không thích nghe những lời như vậy!
Đám Lục Hướng Dương sửa đê đập vẫn luôn kéo dài hơn nửa tháng, khiến đám thanh niên trí thức cơ thể yếu ớt mệt muốn chết.
Lục Hướng Dương và Vương Vũ có tiền có phiếu còn có Cố Thanh Thanh cẩn thận nuôi nấng đỡ hơn một chút, đám thanh niên trí thức chỉ có thể ăn chay cả đám gầy đi một vòng, cũng đen đi nhiều.
Chật vật còn tiều tụy.
Vốn dĩ vụ thu hoạch mùa thu đã khiến nhiều người mệt mỏi, sau đó còn tu sửa đê đập, thật sự lăn lộn mọi người không nhẹ.
Nhưng mà như vậy vẫn chưa làm xong việc!
Chẳng qua là vì công việc không nhiều, cũng không gấp lắm, cho nên đám thanh niên trí thức bị kéo tới, việc còn lại do trai tráng trong thôn làm, có công điểm đương nhiên cũng dành cho người một nhà trước.
Chiều hôm nay đám thanh niên trí thức mệt nửa chết nửa sống tan làm sớm, chạy tới nước giếng trong sân vừa rửa mặt vừa uống nước, sau đó tốp năm tốp ba ngồi dưới cây đại thụ nghỉ ngơi.
Cố Thanh Thanh cũng ở dưới đại thụ, nhặt rau cần trong rổ.
Vương Vũ và Lục Hướng Dương trở về, sau khi Vương Vũ rửa mặt xong ngồi trên ghế nhỏ, hỏi Cố Thanh Thanh:
“Em gái, buổi tối ăn món ngon gì không?
Gần đây mệt chết mất, anh muốn ăn một bữa no nê.”