Chương 36: Cô Gái Nhỏ Hiền Huệ
Vương Vũ đã xuống nông thôn hai năm, cho dù có trợ cấp trong nhà anh ta vẫn rất Phật hệ, có một số việc nhà nông không tránh được, anh ta đã thích ứng, sau khi làm việc xong có thể ăn một bữa ngon, là theo đuổi duy nhất của Vương đại thiếu gia.
Cố Thanh Thanh trả lời: “Còn một ít bột mì, buổi tối ăn sủi cảo.”
Đôi mắt Vương Vũ sáng lên: “Em mua được thịt sao?”
Vừa nghe đến thịt, ánh mắt của người xung quanh đều nhìn qua.
Thời buổi này thịt quá thơm, nhiều người như vậy căn bản không thể giấu, Cố Thanh Thanh gật đầu:
“Hôm nay bên công xã có ít thịt, em xếp hàng hơn một tiếng cuối cùng cũng cướp được một chút.”
“Không mua được nhiều lắm, trong nhà không còn dầu, thịt mỡ rán lấy ít mỡ, chỉ có thể dùng tóp mỡ làm vằn thắn.”
Cô nói trong nhà không còn dầu, khóe miệng Lục Hướng Dương nhếch lên, anh biết trong nhà chắc chắn vẫn còn.
Nghe thấy chỉ có chút tóp mỡ, hứng thú của Vương Vũ phai nhạt đi không ít: “Tóp mỡ thì tóp mỡ đi!
Đỡ hơn không có.”
Cố Thanh Thanh cười nói: “Em còn cướp được một ít lòng heo không cần phiếu, ngày mai làm cho hai anh ăn.”
Vương Vũ ngồi trên băng ghế nhỏ, anh ta không ngừng lắc lư quạt hương bồ, hữu khí vô lực:
“Thứ đó thối hoắc ăn có gì ngon?”
“Em làm chắc chắn ăn ngon, ngày mai anh sẽ biết.”
Vương Vũ nhớ tới mấy ngày trước cô nhóc này có thể nấu tôm và ốc đinh ăn ngon như vậy, lập tức có chút chờ mong.
Nhưng mà đáng tiếc nhiều ngày như vậy cũng không bắt được lươn nữa, haizz…
Rổ bắt được lươn, quả nhiên là có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Cố Thanh Thanh nhìn Lục Hướng Dương bên cạnh một lát, hẳn là mệt mỏi không nhẹ, trên quần áo đều là bùn đất, cả người bị mồ hôi tẩm ướt.
“Anh Lục, trong phòng có nước ấm, nếu anh mệt thì đi tắm rửa ngủ một giấc trước, sủi cảo gói xong em đi gọi anh.”
Đám thanh niên trí thức nam ở xung quanh vô cùng hâm mộ, bọn họ làm việc cho dù mệt, trở về cũng phải vào bếp tự mình nấu cơm, nếu không sẽ đói bụng.
Nước ấm thì càng đừng nói.
Nhưng Lục Hướng Dương trở về, lần nào cũng có đồ ăn thơm ngào ngạt và nước ấm để tắm rửa.
Lục Hướng Dương đến phòng Cố Thanh Thanh, quả nhiên thấy trong nồi nhôm có nhiều nước ấm, bình nước trên bàn cũng đầy nước.
Không phải một lần như vậy, mà mỗi lần anh trở về nước ấm trong nhà đều đủ cho anh tắm rửa.
Cho dù trong nồi nhôm có cháo, bình nước cũng tuyệt đối là đầy, đợi nước lạnh là có thể tắm.
Vương Vũ đi tới: “Lão Lục à, có nhiều nước ấm không?
Để tôi tắm một lát trước, tôi sắp phế rồi!”
Vương Vũ và Lục Hướng Dương lần lượt đi tắm, sau đó về phòng ngủ.
Cố Thanh Thanh rửa sạch rau cắt ra, sau đó cho thêm tóp mỡ vào xào, mùi thơm bay ra đầy sân, không ít người ngửi mùi thôi cũng chảy nước bọt.
Trịnh Giai Giai ngửi được mùi thơm, muốn ăn nhưng không ăn được.
Hơn nữa mấy ngày nay làm việc nhà nông, cô ta mệt nửa chết nửa sống, căn bản không có tinh lực xum xoe trước mặt Lục Hướng Dương.
Hơn nữa có Cố Thanh Thanh ở đây, cô ta muốn tặng ít đồ cho Lục Hướng Dương cũng không tặng nổi.
Vất vả làm việc như vậy, đương nhiên là phải ăn đồ ngon nhất.
Nhưng mà Cố Thanh Thanh làm đồ ăn ngon như thế, cô ta căn bản không ra tay được, tức giận kìm nén trong lòng đã sắp bùng nổ.
Cố Thanh Thanh tay chân rất nhanh nhẹn, trong vòng một tiếng đã gói được trên trăm cái sủi cảo, trắng trẻo mập mạp đặt ở đó.
Lúc này mặt trời còn chưa xuống núi, Cố Thanh Thanh đến gần phòng Lục Hướng Dương và Vương Vũ nghe một lát, bên trong hẳn là còn đang ngủ, tiếng ngáy của Vương Vũ rất to.
Khóe miệng Cố Thanh Thanh giật giật, không biết Lục đại lão có thể ngủ được trong tiếng ngáy này hay không?
Vẫn nên đợi một lát trước!
Đợi hai bọn họ nghỉ ngơi một lát, thì đi gọi bọn họ.
Đợi đến khi mặt trời xuống núi, trời đã sắp đen lại, lúc này hai người mới tỉnh ngủ, Cố Thanh Thanh đi nấu sủi cảo.
120 cái sủi cảo, nấu 60 cái trước.
Cố Thanh Thanh ăn tám cái là no, dư lại đều vào bụng Lục Hướng Dương và Vương Vũ, quan trọng là hai người còn chưa ăn no.
Lại nấu hai mươi cái, hai người chia ra lúc này mới no.
Vương Vũ ăn uống no đủ, đến trong sân khoác lác với người ta.