Một đêm không mộng, trời chưa sáng Cố Tử Ý đã dậy. Nhờ một chút ánh sáng xuyên qua ngoài cửa sổ nhìn trên tường gắn đồng hồ, bốn giờ ba mươi phút.
Nghĩ chuẩn bị điểm tâm ăn trên đường, còn có đồ ăn của hai đứa nhỏ cũng phải chuẩn bị tốt.
Đến phòng bếp, dùng que diêm thắp đèn dầu hoả, Cố Tử Ý nấu một nồi cháo, thuận tiện chiên bốn cái trứng.
Cô không chuẩn bị bữa sáng, trực tiếp từ không gian cầm một lọ sữa bò và một cái bánh kem nhỏ làm bữa sáng.
Cố Tử Ý nghĩ khi trở về sẽ cho Đại Bảo và Nhị Bảo uống thêm sữa bò, bây giờ còn quá gầy, con nít vẫn là béo mới đáng yêu.
Đến năm giờ, trời đã sáng, Cố Tử Ý cũng thu dọn xong xuôi. Cô để lại một ít trái cây và đường đỏ chuẩn bị đưa cho mẹ Lâm mang về nhà, đến lúc đó cho hai anh em ăn.
Có lẽ Cố Tử Ý cũng chưa phát hiện ra, cô có tiềm năng làm mẹ.
Trước đó cô đã mang theo đồ ăn, mà trước khi đi lúc nào cũng không yên tâm.
Cô tự mình thu dọn một bao tải, rồi bỏ vào vài món quần áo và thức ăn có thể ăn trên đường. Cố Tử Ý đều cất tiền vào không gian, trên tàu hỏa cũng không cần lo lắng.
Trước đó nghe người già trong nhà nói, thời này trên tàu hỏa rất nhiều trộm cướp hoặc là lừa bán phụ nữ, Cố Tử Ý cảm thấy mình vẫn nên cẩn thận cho yên tâm.
Lúc này mẹ Lâm đi theo cha Lâm đến, vừa vào cửa liền hỏi Cố Tử Ý:
“Thu dọn thế nào rồi? Cha con mượn xe bò của nhà Đại Trụ, để cha con đưa con đi huyện thành, cũng không biết hôm nay có thể mua được vé không.”
“Cha, mẹ, đều thu dọn xong rồi.”
“Mẹ, trên bàn trong phòng con để quần áo của Đại Bảo và Nhị Bảo, còn có mấy quả táo, mẹ mang về, cho mấy đứa trẻ ăn đi.”
Nói xong nghĩ bọn họ đến sớm như vậy, chắc còn chưa ăn sáng, liền mang cháo của hai đứa nhỏ sang, bảo cha Lâm uống xong cháo rồi đi.
Đi huyện thành qua lại không nhanh như vậy, vốn dĩ cha Lâm mang theo ngô màn thầu tính toán trên đường ăn, lúc này có cháo nóng hổi và trứng chiên, cũng không chối từ.
Đến khi cha Lâm ăn uống xong, cũng đã 6 giờ sáng, lúc này người trong thôn cũng lục đục bắt đầu đi làm.
Nhìn thấy cha Lâm chở Cố Tử Ý, không ít người chào hỏi, cũng làm chậm trễ một ít thời gian.
Bởi vì muốn đi huyện thành, cha Lâm trực tiếp đi đại lộ, kỳ thực nói đại lộ nhưng cũng chỉ rộng một chút thôi, lúc này đều là cát đá, mặc dù Cố Tử Ý đem bao tải, lót một góc ở dưới ngồi, vẫn cảm thấy không thoải mái.
Đến huyện thành cũng đã tám giờ sáng, cha Lâm trực tiếp đi đến ga tàu hỏa, bảo Cố Tử Ý ở trên xe chờ, ông cầm giấy giới thiệu của thôn, lẻn vào giúp Cố Tử Ý mua một vé giường nằm.
Lúc này vé giường nằm không có lãnh đạo hoặc là đơn vị chứng minh, người dân bình thường không thể ngồi được.
Cũng may, bên kia Lâm Quân Trạch hẳn là đã nhờ vả nên mua được một vé giường nằm.
Từ Triều thị đến đơn vị của Lâm Quân Trạch ở Liêu tỉnh, đi tàu hỏa thôi cũng phải hơn một tuần, xuống xe còn phải đổi xe gì đó thì không nói, chuyến này chắc là sẽ mệt mỏi đây.
Cha Lâm chen lấn đám người, đến trước mặt Cố Tử Ý, đưa cho cô một tấm vé.
“Vợ thằng tư à, may mắn cướp được một chỗ giường nằm, nhưng trên đường chắc chắn sẽ vất vả, đến lúc đó nếu có vấn đề gì nhớ tìm tiếp viên nhé." Cố Tử Ý nhận lấy vé định mức, nhìn thấy chuyến tàu khởi hành là buổi chiều.
"Yên tâm đi. Cha, con sẽ chú ý nhiều. Cha cũng về trước đi, trong nhà việc cũng nhiều. Con đi nhà khách tìm phòng nghỉ ngơi là được, cha về thuận đường nói với mẹ con, đừng lo lắng."
"Mẹ" ở đây chắc chắn chỉ là mẹ Cố, ra ngoài vội vàng cũng không kịp nói với Cố gia chuyện đi chăm sóc Lâm Quân Trạch.
Cha Lâm cũng hiểu vấn đề này, liên tục gật đầu: "Được, khi về cha sẽ thuận đường nói với bà thông gia."
Còn ba tiếng nữa, Cố Tử Ý bảo cha Lâm đi về trước. Cha Lâm đưa Cố Tử Ý đến nhà khách gần ga tàu hỏa, còn không quên dặn dò vài câu, bảo cô trên đường chú ý an toàn, có việc thì tìm đồng chí khác giúp đỡ.
Hiện tại mọi người vẫn rất nhiệt tình, hỗ trợ xách hành lý gì đó đều sẽ không từ chối, cha Lâm bèn đánh xe bò về nhà.
Cố Tử Ý đưa thư giới thiệu, thuê một phòng nhỏ, sáng sớm dậy sớm, lúc này cũng có chút mệt mỏi, từ không gian lấy ra một bộ chăn ga mới, trải lên giường, sau đó nằm nghỉ ngơi một lúc.