Chờ đến khi lên tàu, nhìn đồng hồ lúc sáng để trong túi là mười một giờ bốn mươi phút, cũng không chậm trễ nữa.
Rửa mặt đơn giản, tiện tay từ không gian lấy ra một chén cơm xá xíu, ăn xong đi đến ga tàu hỏa cũng vừa vặn kịp chuyến tàu.
Ga tàu hỏa quả nhiên có rất nhiều người, người chen người.
Cố Tử Ý còn phải cẩn thận che chở bụng, cũng không tiện chen lấn với người khác.
Rất nhiều lần bị người khác chen lảo đảo, đợi lên tàu, Cố Tử Ý hít sâu một hơi.
Nhìn đến lối đi nhỏ trên tàu chen chúc nhộn nhịp, bản thân còn phải ở trong đám người này tìm đường, liền cảm thấy hơi thở này hít hơi sớm.
Khi tìm được chỗ nằm, Cố Tử Ý tóc tai có chút rối bù, trán cũng ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy được con đường này "chém giết" có bao nhiêu kịch liệt.
Trong toa xe lửa, hai giường nằm chỉ cách nhau một lối đi nhỏ hẹp, chia thành ba tầng, trên dưới đều là đi lên từ lối đi nhỏ bên này bằng thang.
Bên kia lối đi, dựa vào cửa sổ là những chiếc bàn ăn, cũng có không ít người đang ăn uống ở đây.
Cha Lâm mua cho Cố Tử Ý giường nằm tầng dưới, cũng coi như thuận tiện cho cô, chỉ là thời tiết đang nóng bức, mùi mồ hôi, mùi chân cùng mùi thức ăn hỗn hợp trong lối đi nhỏ thật khiến người ta khó chịu vô cùng.
Cố Tử Ý cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu này, giường đệm bên trên còn trải một tấm chiếu, nhưng đối với một người sạch sẽ như Cố Tử Ý, tấm chiếu này cũng không biết đã có bao nhiêu người nằm qua, mùi mồ hôi ấy, ngẫm lại cũng thấy không thể tiếp thu nổi.
Cũng may lúc ra cửa cô đã mang theo chăn đơn, cũng vừa vặn trải lên giường nằm, xong ngồi xuống hít thở một chút.
Cố Tử Ý đã ra một thân mồ hôi, phía sau lưng đều ướt đẫm. Một mình ngồi xe lửa thì hơi bất tiện, Cố Tử Ý muốn đi toilet lau người một chút, nhưng nghĩ người đang đông, cũng không vội vàng đi.
Chỉ có thể nhịn suy nghĩ muốn lau mình xuống, ngồi một lúc ở chỗ giường, tìm một bộ quần áo quạt gió, cũng dần dần quen.
Cố Tử Ý ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ, toa xe lửa này cửa sổ có thể mở, cuối cùng chịu đựng không được mùi hôi trong toa xe, Cố Tử Ý liền mở cửa sổ xe, hơi ngả đầu ra ngoài cửa sổ, hít thở không khí trong lành bên ngoài.
Bên giường đối diện một đôi vợ chồng trung niên đang ngồi, người đàn ông nhìn không cao lắm, người phụ nữ có hơi mập. Cho người ta cảm giác rất hòa thuận.
Từ lúc Cố Tử Ý lên xe lửa ngồi xuống đã luôn đánh giá cô, thấy Cố Tử Ý dường như không thoải mái đưa đầu ra ngoài cửa sổ, không nhịn được hỏi: "Cô gái, chúng tôi đi Thanh Tịnh, cô đi đâu?"
Bên kia chủ động nói chuyện phiếm, Cố Tử Ý cũng không phải giả vờ không thấy, lễ phép trả lời: "Thím, cháu đi Liêu tỉnh."
Người phụ nữ kia họ Hoàng, bên cạnh là chồng của bà ấy, không bao lâu liền muốn cùng Cố Tử Ý nói chuyện.
Thấy Cố Tử Ý dường như không quá thoải mái, lúc này xe lửa cũng đã "lắc lư lắc lư".
Bởi vì lúc này đoàn tàu vẫn dựa vào đốt than đá để cung cấp động lực, cho dù dựa vào cửa sổ cũng chỉ là giảm bớt một chút.
Thím Hoàng thấy Cố Tử Ý mang thai ngồi xe lửa quả thật không dễ dàng, liền đề nghị giúp Cố Tử Ý trông hành lý, bảo Cố Tử Ý đi múc nước, uống chút nước ấm sẽ tốt hơn một chút.
Lúc này Cố Tử Ý cũng không từ chối, hơn nữa, trong túi cũng chỉ có một ít thức ăn, có người hỗ trợ trông cũng yên tâm đi múc nước, thuận tiện cầm một chiếc khăn lông chuẩn bị lau người.
Trên toa xe lửa vẫn còn rất nhiều người mua không được vé giường nằm, chỉ có thể đứng, người chen chúc.
Cố Tử Ý thật vất vả mới tới được chỗ mở nước, vừa vặn phía trước còn có người đang múc nước, Cố Tử Ý liền đứng một bên chờ, bên cạnh lại có một bà cụ tiến đến gần.
Cố Tử Ý biết người nông thôn đều rất nhiệt tình, nhưng bà cụ này hỏi han như đang điều tra hộ khẩu vậy.
Ban đầu Cố Tử Ý vẫn trả lời rất lễ phép, nhưng về sau, Cố Tử Ý trực tiếp lấy cớ không khỏe, cự tuyệt nói chuyện.
Bà cụ có vẻ ngượng ngùng, trao đổi ánh mắt với người đàn ông trung niên bên cạnh, truyền đạt những ám hiệu chỉ có họ mới hiểu.
Cố Tử Ý không nhìn thấy những điều này. Cố Tử Ý uống nước xong, tiện thể đi vệ sinh một chút rồi cẩn thận đi về chỗ ngồi, hoàn toàn không biết sau lưng mình còn có người đi theo.
Khi Cố Tử Ý đến chỗ ngồi, cám ơn thím Hoàng, sau khi uống chút nước, cảm giác không khỏe cũng dần dần giảm xuống.
Cố Tử Ý tựa đầu vào cửa sổ xe nhắm mắt dưỡng thần.