Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng Nuôi Con, Làm Giàu

Chương 34 Đến nơi

Thím Hoàng xuống tàu hỏa trước cô.

Khi đi, thím Hoàng còn nắm chặt tay Cố Tử Ý, bảo cô có rảnh thì đến nhà chơi. Hai người cũng trao đổi địa chỉ liên hệ, rồi mới chia tay.

Sau khi thím Hoàng xuống tàu, một nữ đồng chí nữa cũng lên.

Thật trùng hợp, nữ đồng chí này cũng là một thai phụ, bụng mới vừa lùm lùm.

Nếu không phải cô ấy cẩn thận che bụng suốt dọc đường, Cố Tử Ý thật sự không nhận ra.

Hai người đều là thai phụ, đều là lần đầu làm mẹ.

Đại Bảo, Nhị Bảo:???

Ban đầu Hai người chỉ chào hỏi nhau, sau đó bắt đầu nói chuyện về con cái.

Càng nói càng thấy có nhiều chuyện để nói, đặc biệt là khi biết Cố Tử Ý còn có một đôi song thai.

Hứa Bội Vân còn cố tình học hỏi Cố Tử Ý một số kinh nghiệm chăm sóc trẻ.

Có thể thấy Hứa Bội Vân rất yêu đứa con của mình. Mỗi lần nhìn bụng, biểu hiện của cô ấy đều tràn đầy tình yêu thương của người mẹ.

Chỉ là thỉnh thoảng trong lúc lơ đãng, cô ấy lại lộ ra một chút thương cảm.

Cố Tử Ý không phải người thân thiết với Hứa Bội Vân, nên cũng không tìm hiểu về chuyện riêng của cô ấy.

Không ngờ một ngày kia, Hứa Bội Vân nói với Cố Tử Ý rằng, bố của đứa bé vẫn chưa biết cô ấy mang thai.

Hai người kết hôn được hai năm, nhưng quan hệ với nhà chồng không tốt.

Mẹ chồng cô ấy thường xuyên can thiệp vào cuộc sống của họ, gây ra rất nhiều rắc rối.

Lần này cô ấy cũng giận dỗi về nhà mẹ đẻ, nếu anh ấy không đưa mẹ về quê, cô ấy sẽ không quay về.

Cố Tử Ý nghe xong những tin tức này, cũng sửng sốt một chút. Chẳng lẽ ở thập niên 70, đã bắt đầu có tiết mục phúc hắc mẹ mang bầu ôm con chạy rồi sao?

Nhà mẹ đẻ của Hứa Bội Vân vừa vặn ở tỉnh Liêu, cùng một chuyến Cố Tử Ý. Hai người trên đường cũng vừa vặn làm bạn.

Cố Tử Ý đến trạm vào sáng hôm sau lúc 5 giờ. Trời vừa sáng, nên không cần đi đường trong đêm tối.

Cố Tử Ý và Hứa Bội Vân nhanh chóng ra khỏi nhà ga.

Sảnh lớn nhà ga vẫn còn rất nhiều người nằm ngủ trên mặt đất.

Cố Tử Ý vừa đi ra, liền thấy có người giơ tấm biển ghi của đồng chí Cố Tử Ý, đây hẳn là người do Lâm Quân Trạch phái đến đón cô.

Cố Tử Ý đi lên trước: "Chào đồng chí, tôi là Cố Tử Ý."

Chàng thanh niên giơ tấm biển, là một thanh niên nhỏ nhắn, gầy gò, đầu đinh, đôi mắt không lớn nhưng lại rất có tinh thần.

Nghe Cố Tử Ý tự xưng thân phận, cậu ta cũng buông tấm biển xuống, hướng Cố Tử Ý chào kiểu quân đội.

"Chị dâu, chào chị. Tôi là người đoàn trưởng phái tới đón chị."

Nói xong, cậu ta định giúp Cố Tử Ý xách hành lý, lúc này mới phát hiện bụng Cố Tử Ý hơi lồi lên, có chút kinh ngạc, cậu ta không nghe doanh trưởng nói chị dâu đang mang thai, tuy nhiên, câu ta cũng không hỏi gì.

"Cảm ơn cậu, tôi tự xách được." Cố Tử Ý lễ phép từ chối.

Chàng thanh niên kia nhìn thấy Cố Tử Ý mỉm cười với mình, có chút ngượng ngùng gãi đầu:

"Chị dâu cứ gọi tôi là Cương Tử là được rồi. Chúng ta đều là người một nhà. Chị cứ đi theo tôi trước đi."

Cố Tử Ý cũng không phản đối, dù sao cô cũng đã đi đường xa mệt mỏi, không thể cứ như vậy đi thẳng đến bệnh viện được.

Đi nhà khách rửa mặt một chút cũng tốt, tiện thể mang chút đồ ăn sáng qua cho Lâm Quân Trạch.

Vừa lúc bên kia, Hứa Phối Vân cũng có người nhà đến đón, nhìn ra được, gia đình cô ấy cũng khá giả, vì vậy hai người đành chia tay nhau ở ga tàu.

Cương Tử lái xe đưa Cố Tử Ý đến nhà khách gần bệnh viện quân khu.

Cậu ta dùng chứng minh quân nhân và thư giới thiệu của Cố Tử Ý để thuê một phòng đơn nhỏ.

Mặc dù là phòng đơn nhỏ, nhưng bên trong vẫn có phòng vệ sinh riêng, không khác gì khách sạn ở thời hiện đại.

Cương Tử đưa Cố Tử Ý đến cửa, bảo cô vào trong, còn mình đứng chờ ở ngoài.

Cố Tử Ý nghĩ nghĩ, liền hỏi Cương Tử gần đây có chợ không, muốn mua chút rau làm bữa sáng.

"Chị dâu, việc này cứ để tôi. Tôi quen thuộc ở đây lắm, chị muốn mua gì thì cứ bảo tôi đi mua ngay."

Cố Tử Ý cũng liền nói cho Cương Tử biết cô muốn mua những gì, còn bảo cậu ta mua chút cá để nấu canh cá cho người bệnh uống cũng không tệ.

Nói xong, Cương Tử liền đi ra ngoài mua đồ ăn, còn Cố Tử Ý thì vào phòng rửa mặt một lượt.

Sau khi rửa mặt xong, cô đi đến phòng bếp của nhà khách, mượn bếp của đầu bếp, trả một mao tiền một ngày thuê bếp, và mượn thêm một ít gia vị.

Vừa lúc Cương Tử mua đồ ăn xong cũng tìm đến phòng bếp, đưa đồ ăn cho Cố Tử Ý.

"Chị dâu, thực ra bệnh viện cũng có nhà ăn, chị không cần phải phiền phức như vậy đâu."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất