Động tác trên tay của Cố Tử Ý không ngừng, nghe Cương Tử nói vậy, ngẩng đầu cười nói:
"Không có gì, có gì phiền phức chứ, tự mình làm thì chắc chắn sẽ ngon hơn ngoài tiệm một chút."
Cương Tử cũng không nói gì nữa, trong lòng vẫn cảm thấy vợ doanh trưởng đối với anh ấy rất tốt.
Mới vừa ngồi mấy ngày tàu không nghỉ ngơi trước đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho doanh trưởng.
Lúc này, Cương Tử mới giật mình phát hiện, chị dâu hiện tại so với lúc xuống tàu trông khác nhau một trời một vực, nhưng cậu ta cũng không dám nhìn chằm chằm vào Cố Tử Ý.
"Chị dâu, chị có cần tôi giúp gì không?"
"Cậu biết rửa cá không?" Cố Tử cũng không khách sáo với cậu ta.
Nói đến chuyện này, Cương Tử liền vô cùng tự hào: "Biết chứ, chị dâu cứ yên tâm giao cho tôi đi, trước kia tôi từng làm trong bếp một thời gian đấy."
Nói xong, cậu ta còn đặc biệt khoe mẽ bồi thêm một câu: "Lúc ấy sư phụ dạy tôi còn khen tôi có thiên thú nữa.”
Cố Tử Ý thấy cậu ta tự luyến như vậy cũng yên tâm, còn không quên khen cậu ta một câu.
Người trẻ tuổi cần được cổ vũ!
Cố Tử Ý thấy đồ ăn Cương Tử mua về không ít, đầu tiên là nấu một nồi cháo, sau đó đem thịt heo ướp một chút, rồi làm một ít rau thơm.
Khi cháo chín, lại đem cá đã được Cương Tử xử lý tốt chiên sơ qua, rồi cho vào nồi dùng lửa nhỏ hầm nhừ.
Sáng sớm không có cách nào ăn được canh cá, chỉ có thể ăn trưa. Cháo được khuấy đều rồi cho thịt heo đã ướp vào nồi, tiếp tục khuấy, đợi nấu chín, tắt bếp, rắc lên một ít rau thơm.
Cương Tử theo dõi toàn bộ quá trình, thỉnh thoảng phụ giúp một chút, đến khi ngửi thấy mùi thơm bay ra, cũng bắt đầu mong đợi.
Cố Tử Ý múc hai bát cháo thịt nạc, cùng Cương Tử hai người ăn trước một chút ở nhà khách.
Sau đó nhờ bếp trưởng nhà khách hỗ trợ canh nồi canh cá trên bếp, liền cùng Cương Tử mang theo bữa sáng đến bệnh viện.
Ban đầu dọc theo đường đi còn đang suy nghĩ nên đối mặt Lâm Quân Trạch như thế nào, nhưng khi đi nơi, lại rất bình tĩnh.
Bệnh viện cách không xa nhà khách, đi đường cũng chỉ mất khoảng mười phút là đến. Đến bệnh viện, Cương Tử đưa Cố Tử Ý lên lầu ba, dừng lại ở một phòng.
Trước cửa còn đứng một tiểu binh, nhìn thấy Cương Tử và Cố Tử Ý đến, chào một tiếng. Giọng nói to vang: "Chào chị dâu!"
Cố Tử Ý khẽ gật đầu với tiểu binh, Cương Tử liền đứng ở cửa: "Chị dâu, tôi không vào đâu. Chị cứ ở đây đoàn tụ với doanh trưởng."
Cố Tử Ý gật gật đầu, tự mình đẩy cửa đi vào.
Lâm Quân Trạch trên người tuy không còn dáng vẻ bị bó thành xác ướp như hai ngày trước, nhưng cũng không tốt hơn là bao.
Trên đầu chỉ quấn một lớp băng gạc.
Thực ra anh đã tỉnh dậy từ rất sớm, cũng nghe thấy bên ngoài có người nói "Chào chị dâu!", Lâm Quân Trạch nghĩ hẳn là vợ anh tới.
Nói thật, Lâm Quân Trạch thật sự không quá muốn Cố Tử Ý tới, tính cách của Cố Tử Ý, đến lúc sau không biết là ai chăm sóc ai.
Nhưng nghĩ cũng không có cách nào, Cố Tử Ý đã đẩy cửa bước vào.
Lâm Quân Trạch quay đầu nhìn qua, liền nhìn thấy Cố Tử Ý đối diện, cứ như vậy xinh đẹp đứng ở cửa.
Lâm Quân Trạch có chút hoảng hốt, thất thần nhìn Cố Tử Ý.
Cố Tử Ý nhìn thấy Lâm Quân Trạch, liền tự nhiên nói: "Dậy nào, em có mang theo bữa sáng cho anh, ăn trước đi."
Lâm Quân Trạch nghe thấy tiếng Cố Tử Ý, mới hồi thần lại. Anh không ngờ mình sẽ nhìn thấy vợ mình như vậy nên hơi thất thần.
Anh có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng: "Ừ, em đến rồi." Lúc này, Lâm Quân Trạch mới nhìn thấy bụng của Cố Tử Ý hơi nhô lên.
Lâm Quân Trạch có chút giật mình, chỉ chỉ bụng của Cố Tử Ý. Cố Tử Ý biết anh muốn hỏi gì, không đợi anh nói, liền nói trước: "Tam Bảo, đã năm tháng rồi."
Lâm Quân Trạch rời nhà cũng đã hơn nửa năm, luôn luôn đi làm nhiệm vụ, đến lần này xảy ra chuyện mới liên hệ với nhà.
Nếu không thì có lẽ đến lúc đứa bé sinh ra, anh, cha của đứa bé, cũng còn không biết gì.
Dù trước đó quan hệ của hai người có bao nhiêu không tốt, nhưng khi nghe tin lại có con, Lâm Quân Trạch vẫn cười toe toét.
Sau đó nghĩ đến Cố Tử Ý mang thai còn phải đi ngàn dặm xa xôi đến đây, anh lại không khỏi có chút đau lòng nói: "Vất vả cho em rồi, con không quấy em chứ?"
Cố Tử Ý lắc đầu, nói: "Vẫn tốt, đứa bé này rất ngoan. Anh hiện tại cảm thấy cơ thể thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Lâm Quân Trạch nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ không có gì, rồi sau đó nói: "Hiện tại khá hơn rồi."