Không khí giữa hai người không thể nói là tốt, không khí đều tràn ngập mùi xấu hổ.
Cố Tử Ý bê bát cháo đặt lên bàn, duỗi tay muốn đỡ Lâm Quân Trạch dậy ăn cháo.
Khi Cố Tử Ý chạm vào Lâm Quân Trạch, Cố Tử Ý cảm nhận được cả người anh cứng đờ.
Trong lòng mưa đạn điên cuồng khinh bỉ: Không phải chứ? Không phải chứ? Hai người có ba đứa con rồi, còn ngây thơ như vậy sao?
Nhưng tay vẫn không ngừng lại, cẩn thận đỡ Lâm Quân Trạch dậy, đặt một cái gối đầu sau lưng.
Sau đó mở nồi mang đến ra, múc cháo thịt nạc nấu sáng ra, bên trong đã cho thêm một ít đồ ăn, Cố Tử Ý quấy vài cái, liền muốn đưa cho Lâm Quân Trạch.
"Khụ ~ anh tự lấy được." Lâm Quân Trạch duỗi tay định lấy chén.
Cố Tử Ý thấy tay anh không có nhiều sức, liền cầm chén cho Lâm Quân Trạch.
Khi đặt chén vào tay Lâm Quân Trạch, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Lâm Quân Trạch, Lâm Quân Trạch cảm thấy lòng bàn tay mình như bị điện giật. Tai cũng không tự giác đỏ hồng.
Rồi lơ đãng nói: "Ở nhà vẫn ổn chứ? Em và con thế nào?"
"Ở nhà vẫn ổn, em và ba đứa con đều rất tốt, anh không cần lo lắng, hiện tại nhiệm vụ của anh chính là dưỡng thương thật tốt."
Lâm Quân Trạch rất bất ngờ, anh cho rằng Cố Tử Ý lại sẽ giống như trước đây, khóc lóc kể lể, nói cô ở nông thôn vất vả thế nào.
Không ngờ Cố Tử Ý lại nói như vậy, tựa hồ khi gặp lại nhau, hai người trò chuyện càng bình thản hơn?
Nghe được ở nhà vẫn ổn, Lâm Quân Trạch cũng không hỏi lại gì nữa, chỉ chăm chú ăn cháo trong chén.
Có lẽ là do thói quen, Lâm Quân Trạch chỉ vài ngụm đã ăn hết cháo.
Cố Tử Ý giúp anh thu dọn, nói với anh, cô thuê bếp lò ở nhà khách, sau này sẽ tự mang cơm cho anh, không cần tiểu binh mang cơm từ bệnh viện nữa.
Lâm Quân Trạch định từ chối, dù sao Cố Tử Ý đang mang thai, lại đến đây chăm sóc anh, còn phải nấu cơm thì quá vất vả.
Cố Tử Ý đại khái cũng biết anh ấy muốn nói gì:
“Em làm vậy không chỉ vì anh, trong bụng em bé cũng cần dinh dưỡng, em sợ thức ăn bệnh viện không đủ dinh dưỡng, anh chỉ là nhân tiện.”
Cố Tử Ý lấy thân phận hiện tại rõ ràng mới cùng Lâm Quân Trạch gặp mặt lần đầu tiên, lại rất tự nhiên biết tiếp theo anh ấy muốn nói gì giống nhau.
Chỉ có thể nói đàn ông thúi tâm tư quá dễ đoán sao?
Lâm Quân Trạch nghe cô nói vậy cũng không phản đối, chỉ là nhìn bộ dạng kiêu ngạo Cố Tử Ý, rõ ràng là muốn cho anh ấy nhiều ăn dinh dưỡng còn nói là vì em bé trong bụng mình.
Lâm Quân Trạch cảm thấy Cố Tử Ý như vậy có chút đáng yêu, cùng trước kia gặp mặt liền khóc sướt mướt tố khổ, lại hiếu thắng không giống nhau.
Lâm Quân Trạch thậm chí suy nghĩ, có phải do mình lâu không ở nhà, cho nên vợ mới đối với mình có ý kiến?
Xem ra là muốn anh về sau dành nhiều thời gian cho gia đình hơn.
Lâm Quân Trạch hoàn toàn không biết mình đã tự biên tự diễn một màn như vậy trong đầu.
Sau một lúc nằm nghỉ, Cố Tử Ý liền hỏi anh có muốn giải quyết vấn đề của đời người hay không.
Câu nói của Cố Tử Ý khiến Lâm Quân Trạch mặt đỏ tía tai, vừa xấu hổ vừa nóng nảy.
“Em kêu Cương Tử vào là được, trước kia đều là cậu ta chăm sóc anh.” Lâm Quân Trạch có chút ngượng ngùng nói.
Cố Tử Ý cũng không nói gì, biết anh ấy đang ngại, liền ra cửa gọi Cương Tử, bản thân thì đứng ở cửa đợi. Một lúc sau, Cương Tử cũng ra ngoài.
Cố Tử Ý đi vào, cầm theo cà mèn, nói: “Trưa nay em không đến, để Cương Tử mang canh cá đến cho anh, anh nhớ uống nhé.”
Lâm Quân Trạch cũng biết cô ấy mấy ngày nay đi đường vất vả, mới vừa xuống tàu lại đến chỗ anh, liền bảo cô nghỉ ngơi một ngày, mai có rảnh thì đến.
Cố Tử Ý gật đầu, không nói gì.
Cương Tử muốn đưa Cố Tử Ý về nhà nhưng bị cô từ chối.
Sáng nay đã đi một chuyến, Cố Tử Ý cũng biết đường, nên không muốn phiền Cương Tử lại đưa mình về.
Cô chỉ bảo cậu nhớ trưa nay quay lại lấy canh cá, rồi cầm theo cà mèn đi về.
Cố Tử Ý trở về nhà khách đã hơn mười giờ.
Cô đi vào bếp xem lửa, thấy lửa cháy đều bèn dùng lửa nhỏ đun tiếp.
Cô lại nhìn thấy thịt ba chỉ Cương Tử mua sáng nay, còn dư một ít, bèn định bỏ vào không gian giữ tươi, ngày mai sẽ bảo với Cương Tử là mình mua là được.
Lâm Quân Trạch hiện đang bị thương vẫn nên ăn thanh đạm, miếng thịt này thì để mình ăn vậy.
Dọc đường đi trên tàu hỏa để giấu người ngoài nên cũng không tiện ăn thịt.
Cố Tử Ý trước tiên thái miếng thịt ra, sau đó ướp chút gia vị rồi đặt vào không gian.
Đi cả ngày nên có chút mệt mỏi, nhất là chân dần dần bắt đầu sưng lên.
Không cần phải nấu cơm trưa, cũng không đặt chuông báo thức, xoa xoa người rồi nằm xuống, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.