“Mẹ ơi, đây là gì?” Nhị Bảo tò mò chỉ vào bát sủi cảo tôm hỏi.
“Ngon lắm, ăn thử thì biết.” Cố Tử Ý không muốn nói tên sủi cảo tôm với chúng, sợ các con không biết giữ kín, đi ra ngoài nói bậy.
Cô gắp một chiếc sủi cảo tôm cho mỗi người vào bát: “Ăn đi.”
Đại Bảo và Nhị Bảo vốn là trẻ con, nhìn thấy đồ ăn ngon, liền vui mừng kêu lên, ôm chén nhỏ ăn ngon lành.
Hai đứa ăn những chiếc sủi cảo tôm dính dính nhưng lại rất dai ngon, đôi mắt càng sáng rực.
Cái miệng nhỏ căng phồng, giống như hai con sóc tham ăn.
Cố Tử Ý cũng ngồi xuống, cầm chén cháo kê của mình lên, nhìn hai đứa nhỏ ăn cơm, thật đáng yêu.
Cô còn không quên dặn dò: “Ăn từ từ, ăn từ từ! Không ai tranh với các con.”
Cô rất tự nhiên mà nhập vai làm mẹ.
“Mẹ ơi, cái trắng trắng này ăn ngon.” Đại Bảo không biết cái này gọi là gì, nhưng vì nó có màu trắng, nên gọi là “trắng trắng” là ngon.
Nhị Bảo gật đầu phụ họa.
Sau đó, nó dùng muỗng vụng về múc một muỗng trứng chưng, ăn ngon đến nỗi đôi mắt đều nhắm lại.
Nó còn không quên giơ ngón tay cái lên với Cố Tử Ý:
“Mẹ ơi, trứng trứng cũng ngon!”
Đại Bảo ở bên cạnh gật đầu phụ họa: “Mẹ làm trứng siêu ngon.”
Hai đứa trẻ này thật biết hưởng thụ, coi có gì ăn là mẹ.
Nhìn hai đứa nhỏ ăn ngon đến vậy, Cố Tử Ý cũng vui vẻ trong lòng.
Tuy nguyên chủ để lại một đống rắc rối nhưng cũng tặng cho cô hai đứa trẻ song sinh đáng yêu như vậy.
Không lâu sau, bàn ăn sáng đã được quét sạch.
Nhị Bảo sờ bụng tròn trịa, cười thỏa mãn, hai đứa trẻ no bụng lại tiếp tục ra ngoài chơi.
Cố Tử Ý thu dọn chén đũa, rồi đến bên giếng trong sân, rửa sạch chén đũa.
May mắn là chén buổi sáng không dơ lắm, chỉ cần rửa qua hai lần là sạch.
Ở đây rửa chén đều dùng bồ kết và tro để tẩy, miếng rửa chén là mướp hương phơi khô.
Tuy rằng buổi sáng chén không dầu mỡ, nhưng Cố Tử Ý thật sự không thể chịu nổi. Cô lén lấy xà bông rửa chén từ không gian để rửa.
Không ngờ chén vừa rửa xong, thì có người đến cửa. Cố Tử Ý vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy người đến là một phụ nữ trung niên.
Bà ấy mặc áo bông màu xanh biển, quần ống rộng màu đen. Áo bông có lẽ đã mặc lâu, nên bị tẩy đến hơi trắng bệch. Quần cũng có vài chỗ vá, có thể nói rất có đặc trưng của thời đại này.
Trong tay bà ấy còn xách một cái rổ, dùng một tấm vải bố che đậy.
Cố Tử Ý dựa vào ký ức của nguyên chủ nhận ra, người phụ nữ này chính là mẹ của nguyên chủ, Lưu Ngọc Lan.
Có lẽ vì thường xuyên lao động nên Lưu Ngọc Lan có làn da hơi đen.
Bà ấy hơn bốn mươi tuổi, trông già hơn rất nhiều so với những người phụ nữ mà Cố Tử Ý từng thấy ở hiện đại.
Tuy nhiên, điều này cũng bình thường, vì cuối cùng nông dân đều dựa vào ruộng để kiếm cơm, ra đường thì hiếm có ai có thể như Cố Tử Ý vừa không cần lao động vừa có làn da trắng mịn.
Cố Tử Ý nhìn mẹ mình vừa đẩy cửa đi vào, liền vội vàng nắm tay bà ấy, hỏi: “Mẹ, mẹ sao lại đến đây vậy?”
Lưu Ngọc Lan có lẽ đã đi khá xa, nên trán bà lấm tấm mồ hôi.
Bà ấy thở hổn hển, giọng nói có chút không tốt nói: “Sao lại không được? Mẹ còn không thể đến thăm cháu ngoại ngoan của mẹ sao?”
Cố Tử Ý biết từ ký ức của nguyên chủ, mẹ của nguyên chủ rất yêu thương cô. Không chỉ mẹ, mà cả gia đình nguyên chủ đều rất cưng chiều cô.
Nhìn thấy mẹ mình xách đồ đến, Cố Tử Ý cũng không để ý thái độ của bà ấy, cười nói:
“Sao có thể chứ! Mẹ hôm nay không đến thì con cũng phải tìm thời gian về nhà thăm mẹ chứ.”
Rồi cô mỉm cười nghênh tiếp mẹ mình vào nhà chính, đồng thời rót cho bà ấy một chén nước.
Lưu Ngọc Lan uống một chén nước mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Nhìn con gái đã kết hôn mà còn ăn mặc lôi thôi, bà ấy tức giận không thôi! Bà ấy chỉ vào Cố Tử Ý mắng:
“Đã là vợ người ta rồi, sao lại còn lôi thôi như vậy? Mà khoan mẹ hỏi con, gần nhất con có cùng thanh niên trí thức xuống nông thôn tên Vương gì đó qua lại hay không?”
Cố Tử Ý sửng sốt một chút. Có lẽ mẹ mình đang nói về Vương Dương.
Gần đây nguyên chủ và Vương Dương thường xuyên gặp nhau trên đường, khó tránh khỏi bị một số người trong thôn thấy. Chẳng biết sao lại truyền đến tai mẹ cô.
Cố Tử Ý giả vờ không biết hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lưu Ngọc Lan tức giận nói: “Trong thôn đều đang đồn rằng con có quan hệ với Vương thanh niên trí thức kia. Họ còn nói trong bụng của con không biết là con của ai nữa! Con nói cho mẹ biết, con và cậu ta rốt cuộc thế nào? Con sẽ không định cùng cậu ta quay trở lại thành phố chứ?”