Chương 18: Bà nội Lý khiếp sợ 2
"Nội, bà thật sự không ăn chung với bọn con sao? Mẹ làm rất nhiều rất nhiều thịt đó." Đại Bảo hỏi, mẹ Lý thường xuyên chăm sóc bọn nó, đối xử với bọn nó cũng rất tốt, vì vậy cậu bé luôn nhớ kỹ.
Vẻ mặt mẹ Lý hiền lành: "Bà nội không ăn nữa, chừa cho mấy đứa ăn, bọn con ăn nhiều thịt, lớn lên cao khỏe."
"Vậy mẹ, mẹ chờ một lát." Thẩm Y Y gọi mẹ Lý lại, sau đó vào gian nhà chính cầm cái chén, chia nửa bát thịt khô và hai miếng cá ra đưa cho mẹ Lý: "Mẹ, mấy món này mẹ lấy về ăn chung với cha đi."
Về phần những người khác thì không có.
"Vậy sao được?" Mẹ Lý nhìn thấy cô lấy nhiều thịt thế thì vội vàng rướn người vươn tay, bảo cô lấy về cho ba bảo ăn.
Thẩm Y Y kéo tay của bà, không nói lời nào nhét chén vào trong tay bà: "Cá là cha bọn nhỏ bắt được, thịt khô là lúc trước nhà mẹ con gửi cho con, làm nhiều lắm, có hơi mặn, mấy đứa nhỏ cũng còn nhỏ, ăn nhiều không tốt. Mẹ hãy cầm về ăn đi."
"Đúng vậy đúng vậy, nội, nội cầm về đi." Nhị Bảo cũng nói.
Đã nói như vậy, mẹ Lý cũng nhận, xua tay nói: "Vậy các con mau tiếp tục ăn cơm đi, mẹ đi về trước, một hồi còn phải tiếp tục làm việc nữa."
Mẹ Lý nói xong, gọi chị dâu cả Lý đi trở về.
Thẩm Y Y đối mắt với chị dâu cả Lý, nhẹ gật đầu, không nói gì, dẫn theo ba bảo nhìn về phía Lý Thâm: "Anh Thâm, chúng ta tiếp tục ăn đi."
Lý Thâm phức tạp nhìn cô, theo bước tiến quay về gian nhà chính của cô, hồi lâu, anh thốt ra một câu cứng nhắc: "Cảm ơn."
Thẩm Y Y biết anh cảm ơn cô chuyện cho mẹ Lý thịt, nhẹ gật đầu.
Anh đối xử tốt với cô như vậy, cô đương nhiên cũng phải đối xử tốt với cha mẹ của anh hơn chút.
Bên nhà cũ, Giang Ái Linh ôm Lý Thiết Trụ đang oa oa khóc lớn trở về, lại làm cho một nhà kinh ngạc.
Lý Tam Hoành bị tiếng khóc làm cho quạu quọ, nói: "Khóc khóc khóc, lớn như vậy còn khóc, ai đánh mày nữa?"
"Anh còn không ngại mà mắng.” Giang Ái Linh mắng: "Còn không phải anh hai tốt của anh? Anh không qua giúp đỡ con của anh thì thôi, còn ở đây nói lời châm chọc, rốt cuộc anh có phải cha ruột của Thiết Trụ hay không?"
"Anh hai của anh?" Lý Tam Hoành kinh ngạc.“Vì sao anh hai của anh phải đánh Thiết Trụ?”
"Anh ta là người hung dữ vậy, muốn…”
"Giang Ái Linh!" Tiếng mẹ Lý từ rất xa truyền tới, kèm theo đó là sự uy nghiêm: "Cô đang nói nhảm gì thế? Cô nghĩ bà già đây chẳng biết gì sao?"
Giang Ái Linh nhất thời không dám bịa đặt nữa, lầu bầu nói: "Biết thừa mẹ bất công với đứa con trai thứ hai của mẹ. Trưởng tôn của mẹ sắp bị đánh chết cũng không thấy mẹ nói một lời!"
Mẹ Lý bưng thịt đi tới, vừa khéo nghe được, đạp một cước: "Trời đánh, con của cô ức hiếp Tiểu Bảo người ta cũng không thấy cô ra tay dạy dỗ con trai cô, cô còn không biết xấu hổ mang theo con cô qua đó tính sổ!"
Giang Ái Linh ráng chịu một cước, kìm nén bực bội không dám nói thêm nữa.
Lý Thiết Trụ khóc nãy giờ bỗng nhiên ngửi thấy mùi thịt, nhìn sang, trong tay của bà nội đang cầm một chén thịt, lăn một vòng ngồi dậy, nó giật lấy thịt trong tay mẹ Lý: "Thịt, con muốn ăn thịt!"
Mẹ Lý bất thình lình bị cướp mất thịt, chỉ trong nháy mắt Lý Thiết Trụ đã chuồn đi thật xa rồi, vội vàng hô: "Thiết Trụ, chừa chút cho Cẩu Đản và ông nội."