Chương 19: Anh Thâm nói chuyện không chột dạ 1
Cẩu Đản là đứa con trai nhỏ năm tuổi của Giang Ái Linh, vừa nghe lời này, nó vội vàng đuổi theo.
Đám bé gái của nhà họ Lý, ba đứa con gái của chị dâu cả Lý. Đại Hoa, Nhị Hoa và Tiểu Hoa cùng với hai đứa con gái của Giang Ái Linh đều chờ mong nhìn về phía mẹ Lý, nhưng không có được một ánh mắt đáp lại. Đương nhiên, thịt mẹ Lý bưng về cha Lý và Cẩu Đản cũng không ăn, bởi vì Cẩu Đản là khóc trở về, nói anh cả đã ăn hết thịt.
Mẹ Lý trong nháy mắt tâm đã lạnh đi nhiều.
Lý Thiết Trụ là cháu trai trưởng, đương nhiên cũng là cháu trai bà thương yêu nhất, thấy nó bị Lý Thâm đánh, khóc đến thê thảm như vậy, bà đau lòng cực kỳ, nhận thịt của Thẩm Y Y một phần rất lớn nguyên nhân chính là muốn cầm về dỗ nó. Nhưng cả một chén thịt lớn như vậy, chính bà cũng không dám ăn, đương nhiên cũng chưa đủ nhiều tới mức chia cho cả một nhà, bà đã nghĩ sẽ chia cho hai đứa cháu trai là nó và Cẩu Đản, cùng với cha Lý.
Ngày mùa thu hoạch khổ cực như vậy, tuổi tác cha Lý cũng ngày một lớn, mỗi ngày lấy mười công điểm khổ cực vậy phải nên được tẩm bổ.
Kết quả Thiết Trụ đã ăn hết một mình?
Nhớ tới hình ảnh ba bảo bảo bà ăn thịt, lần đầu tiên mẹ Lý nhận thấy được sự ích kỷ của Lý Thiết Trụ.
Mặc kệ bên nhà cũ thế nào.
Bên Thẩm Y Y, đoạn nhạc đệm này xem như đã qua.
Một nhà năm người tiếp tục ăn cơm, trong bữa cơm thỉnh thoảng vang lên: "Mẹ, mẹ cũng ăn đi."; "Cảm ơn mẹ, hì hì"; "Cha, cha nhanh ôm con lên, con gắp thịt cho mẹ."… tiếng trẻ thơ vang lên rất ấm áp.
Sau khi ăn xong, Thẩm Y Y chuẩn bị thu dọn chén đũa thì bị Lý Thâm tranh trước một bước.
Anh cầm chén đũa đặt ở trong chậu nước lớn, sau đó bê đến bên cạnh vạc nước, ngồi xổm xuống, giữ im lặng mà bắt đầu rửa chén đũa trong chậu nước. Mặt trời chói chang chiếu xuống, làn da đen của anh bị phơi nắng đổ mồ hôi. Thân hình cao lớn, bờ vai rộng, khuôn mặt cương nghị, tuấn tú và động tác thuần thục của anh cực kỳ tương phản.
Thẩm Y Y suy nghĩ một chút, trở lại trong phòng lấy ra một ít đậu xanh và một ít đường đỏ, lúc đi qua gian nhà chính thuận tay cầm ấm nước quân dụng màu xanh của Lý Thâm đi. Khi đến phòng bếp, trước tiên là ngâm đậu xanh, sau đó dùng nước lấy từ chung nước hứng về nấu cơm để rửa sạch sẽ bình nước, sau đó chỉnh lửa vừa đến khi nước nguội thì đổ vào.
Trong lúc đó, ba đầu củ cải trắng nho nhỏ đi theo sau lưng cô ra ra vào vào, giọng nói vẫn còn ê a của trẻ con cứ như máy đọc sách “một trăm ngàn câu hỏi vì sao”
"Mẹ, mẹ đang cầm cái gì vậy?"
"Ấm nước đó con."
"Thế hạt đậu xanh xanh này thì sao ạ?"
"Đậu xanh, một hồi mẹ nấu cháo đậu xanh cho ba bảo uống, các con có uống không?"
"Uống, mẹ làm chúng con đều uống."
"Ngoan quá." Thẩm Y Y tán dương.
Lũ oắt con có hơi thẹn thùng lại đắc ý mà im lặng một hồi, rồi lại không nhịn được.
"Mẹ, vì sao đậu xanh phải ngâm ạ?"
"Bởi vì ngâm nở rồi dễ nấu hơn."
"À, thế một hồi con giúp mẹ nhóm lửa được không ạ?"
"Mẹ, con cũng giúp mẹ ạ."
"Mẹ, con cũng giúp mẹ ạ."
"Không được!" Không chờ Thẩm Y Y từ chối, Đại Bảo đã ngôn từ chính nghĩa mà nói: "Các em đều quá nhỏ, ngộ nhỡ bị phỏng thì làm sao bây giờ? Anh là anh cả, anh giúp đỡ mẹ nhóm lửa, các em đứng sang một bên chơi."
"Nhưng anh cũng lớn như em mà, anh sáu tuổi, em cũng sáu tuổi." Nhị Bảo nói.
"Nhưng anh vẫn là anh cả.” Đại Bảo không lúng túng mà nói: "Bà nội nói anh sinh ra trước em.”