Đương nhiên, Cung Tiêu Xã cũng có đường trắng. Sở dĩ cô lên huyện, chủ yếu là muốn đưa rổ nho cho Thôi Mẫn và bác gái họ Lý và thuận tiện tuyên truyên vườn trái cây của thôn Phạm gia.
Lâm Dư Dư đưa nho cho bác gái họ Lý trước, cô đã tới nhà bác gái họ Lý vài lần nên đã quen đường. Thời gian này không còn sớm vì đây là thời điểm Cung Tiêu Xã dọn nho ở trấn trên, họ trì hoãn một ít thời gian. Cho nên, lúc Lâm Dư Dư tới tiểu khu nơi gia đình bác gái họ Lý sống thì có rất nhiêu nhóm phụ nữ rảnh rỗi đang ăn sáng. Nhóm ông bà già đang đi dạo.
Khi nhìn Lâm Dư Dư xách một rổ nho tiến vào, mọi người đều mong ngóng nhìn. Một bà cụ lớn tuổi phản ứng kịp liền hỏi: "Cô gái nhỏ, cháu mua nho này ở chỗ nào vậy? Hôm nay, Cung Tiêu Xã có bán nho?”
Lâm Dư Dư: "Chào thím, đây là trái cây do đại đội sản xuất gieo trông của thôn Phạm gia dưới công xã Hồng Tinh. Bây giờ quả nho đã chín và được Cung Tiêu Xã của công xã Hồng Tinh thu mua. Nếu thím muốn ăn thì có tới Cung Tiêu Xã mua, mua nho không cần phiếu."
"Nho này ngọt không? Ngọt thì nói để tôi đi mua."
"Đúng đúng, ngọt hay không ngọt?”
"Công xã Hồng Tinh? Cưỡi xe đạp tới đó cũng mất một giờ."
Nhưng khoảng cách dùng một giờ đạp xe, không có người nào thời đại này cảm thấy gần.
Lâm Dư Dư: "Cháu cho mọi người nếm thử." Cô không khách sáo chia cho mọi người một chùm mà đưa mỗi người một quả. Buổi sáng vừa mới hái xong, nếu các thím thích thì nên đi sớm một chút. Bây giờ không có nhiều người tới vì chưa biết nhưng nếu đi chậm thì có lẽ sẽ không còn." "Cháu gái, cháu đã tới?" Bác gái họ Lý đang đi dạo thì thấy bên này sôi nổi nên đi tới, khi thấy Lâm Dư Dư tới thì vô cùng vui vẻ. Mấy năm nay, cứ nửa tháng, Lâm Dư Dư sẽ giao thịt một lần, mỗi lần tròn hai cân nên nhà họ không thèm ăn thịt. Hơn nữa, cháu trai cháu gái của bà ấy còn rất hoạt bát. Không chỉ có thịt mà nếu nhà họ còn có trứng gà, họ sẽ liên hệ Lâm Dư Dư trước Lâm Dư Dư sẽ mang trứng gà tới. Giá trứng gà dựa vào giá của Cung Tiêu Xã. Gia đình đội trưởng, thư ký và kế toán cung cấp hàng hóa cho Lâm Dư Dư, cô sẽ bán cho bác gái họ Lý. Giá cả hàng hóa do gia đình đội trưởng, thư ký và kế toán quyết định và cô sẽ bán theo giá đó. Nói thẳng ra Lâm Dư Dư giúp ba gia đình bọn họ buôn bán nhưng chỉ làm hai lần một tháng.
Cho nên, ba hộ gia đình này không chỉ thu được giá bán mỗi cân trứng gà cao hơn so với bán cho Cung Tiêu Xã. Còn có thể dùng phiếu trứng gà đổi sang phiếu khác.
Quan hệ hài hòa và lợi ích được thành lập đã trói Lâm Dư Dư, đại đội trưởng, kế toán cùng thư ký lại với nhau. Bọn họ hình thành tứ giác trong thôn
Bởi vậy, dưới tình huống gia đình bác gái họ Lý không thiếu tiền, cả nhà thật sự sống không tệ, cơ thể được bồi bổ không ít. Có đôi khi, Lâm Dư Dư còn đưa cho họ đồ khô như rau dại phơi khô, nấm làm, mộc nhĩ và những thứ đó không cần trả tiền. Thậm chí còn có rau dưa mới mẻ, cũng là tặng không. Trong lòng bác gái họ Lý, quan hệ giữa bà ấy và Lâm Dư Dư không chỉ là quan hệ mua bán mà bà ấy còn coi Lâm Dư Dư thành cháu gái.
Lâm Dư Dư: "Dì họ."
Đối thoại của Lâm Dư Dư và bác gái họ Lý nói ra họ có quan hệ bà con, người khác sẽ không nhận ra. Dù sao nhà ai mà không có mấy hàng xóm có bà con không quen biết tới?
"Bà cụ Lý, cháu gái của bà?"
"Bà cụ Lý, cháu gái của bà tới." Có mấy người nhận ra Lâm Dư Dư, vì Lâm Dư Dư tới nhiều lần nên họ quen biết.
Bác gái họ Lý: "Có thể không đúng, là cháu gái họ của tôi tới từ thành phố XXX. Em gái họ của tôi gả đến đó, cháu gái họ của tôi hưởng ứng chính sách của quốc gia vào hai năm trước nên xuống nông thôn này."
"Xuống nông thôn thật vất vả."
"Cũng may ở đây có bà chăm sóc."
"Con trai tôi cũng xuống nông thôn, mỗi lần viết thư cho tôi đều khóc lóc kể lể làm tôi đọc mà thấy đau lòng."
Với người trong huyện thành thời đại này, nhà ai mà không có con nhỏ xuống nông thôn? Chính là nhà mình không có, gia đình người thân cũng con nên đối với họ, tình huống xuống nông thôn vẫn có thể hiểu được.