Lâm Dư Dư rửa sạch quả nho, đặt trên bàn cơm. Tiểu Ôn Lễ đứng ăn cạnh bàn, cái miệng không dừng lại được. Lâm Dư Dư cùng Lý Thu Hồng nhận được bốn cân, tuy cô ở nhà họ Lý và nhận Lý Thu Hồng là mẹ nuôi nhưng cô không phải con gái ruột của Lý Thu Hồng. Hộ khẩu cũng không ở nhà họ Lý nên cô thuộc hộ khẩu độc lập, mặc kệ là tiền hay trái cây thì cô đều được nhận một phần độc lập.
Tiểu Ôn Lễ: "Rất ngọt, ăn thật ngon."
Lâm Dư Dư: "Rất ngọt cũng không thể ăn nhiều, cháu ăn hết một mâm thì không thể ăn nữa. Chúng ta để phần dư lại cho ngày mai ăn." Phải biết rằng một tuân mới được hai cân. Nếu đặt trong tình huống nhà có ba thế hệ thì một lát liền không còn.A, cô nhớ ra một chuyện." Lâm Dư Dư chạy ra ngoài.
"Cô cô..." Tiểu Ôn Lễ cầm một vài quả nho đuổi theo.
Lâm Dư Dư đi tìm đại đội trưởng: "Đại đội trưởng..."
Đây là thời gian ăn cơm chiều, đại đội trưởng đang chuẩn bị ăn cơm với gia đình. Ông ấy liền nghe thấy giọng nói của Lâm Dư Dư: "Sao? Có chuyện gì?"
Lâm Dư Dư: "Những quả nho rơi xuống đất có được nhặt lên rồi bỏ vào đâu không?”
Đại đội trưởng: "Hẳn là còn ở vườn trái cây, quả nho đó chia cho mọi người?"
Lâm Dư Dư: "Đừng, quả nho này có tác dụng với cháu. Quả nho có thể dùng cho việc ủ rượu."
Đại đội trưởng: "Quả nho dùng cho việc ủ rượu? Cất rượu như thế nào?"
Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, ngài kêu vài người bỏ quả nho vào nhà của mẹ nuôi cháu. Buổi tối, cháu rửa sạch nho, ngày mai cháu sẽ lên huyện mua một vài đồ vật, chờ cháu trở về thì chúng ta có thể ủ rượu nho. Trước khi xuống nông thôn, cháu có đọc qua rất nhiều sách và trong đó có một quyển sách ghi lại tương đối nhiều phương thuốc dân gian, còn có cả rượu nho."
Đại đội trưởng: "Vậy được, chú đi gọi người mang sang đấy."
Lâm Dư Dư: "Cất rượu rượu nho cần đường trắng, chúng ta không có đường trắng..." Cô có phiếu đường nhưng nếu so sánh với số lượng đường dùng làm rượu nho thì không đủ dùng.
Đại đội trưởng: "Vậy làm sao bây giờ?"
Lâm Dư Dư: "Cháu mua một ít tự mình ủ, chờ hoàn thành thì cháu sẽ tìm đường hợp tác với nhà xưởng hoặc tìm Cung Tiêu Xã hợp tác."
Đại đội trưởng: "Đó là ý tưởng của cháu."
Lâm Dư Dư: "Cứ như vậy đi, tạm thời không cần dùng nhiều nho. Cháu muốn dùng loại nho tốt nhất để ủ rượu nên những quả bị dập không được. Nếu nhiều thì có thể chia cho mọi người ăn, mỗi hộ gia đình một phần, dư lại thì phơi khô." Từ tháng 8 đến tháng 10, suốt hai tháng sẽ rơi xuống rất nhiều quả nho. Đương nhiên, quả nho rơi xuống cũng không phải do bị hỏng.
Ở thời đại này, phải nói ở thôn Phạm gia vì không có thuốc nông nghiệp nên trái cây mọc tự nhiên không có hại, còn rất tốt.
Đại đội trưởng: "Được."
Vào buổi tối sau khi ăn cơm chiều, Lý Thu Hồng mang theo Tiên Cúc Phân, vợ đại đội trưởng chờ mấy bà cô lớn tuổi tới. Họ vào sân nhà bà rửa nho, không chỉ rửa sạch mà còn chia ra quả đẹp và quả bị hỏng.
Lâm Dư Dư cất rượu nho, đương nhiên không phải chuyên nghiệp. Trước mạt thế, cô nhàm chán nên tìm một vài thứ nhỏ để làm, ví dụ làm bánh ngọt như bánh quy nhỏ linh tinh, rượu nho cũng là tò mò mới cất rượu. Tuy nó kém xa rượu nho được mua ở siêu thị nhưng ở chỗ này thì vẫn có thể lấy ra dùng.
Cất rượu nho cần đại khái 5 cân quả nho, nửa cân đường trắng. Trong tay Lâm Dư Dư còn có 4 cân đường phiếu, đều là đổi được từ Thôi Mẫn và bác gái họ Lý tới đổi thịt nên cô có thể cất rượu 40 cân quả nho. Quả nho đánh chiết được 8 lần, tương đương với trọng lượng của rượu nho thì có thể làm được khoảng 30 cân rượu nho.
Ngày hôm sau, Lâm Dư Dư xách theo quả nho đi. Cô cùng đại đội trưởng và những người khác ngồi trên xe bò, lúc đại đội trưởng và những người khác tới Cung Tiêu Xã để thương lượng hợp đồng thì thuận tiện đưa nhóm quả nho đầu tiên qua. Lâm Dư Dư đưa cho Thôi Mẫn và bác gái họ Lý một ít quả nho, sau đó lại đi mua đường trắng.