Lâm Dư Dư: "Lại nói, mẹ ruột con đã kết hôn, nhất định sẽ không đến, vậy nếu mẹ không đi, về sau lúc con sinh con ở cữ cũng sẽ không có người chăm sóc, mẹ đành lòng sao?”
Lý Thu Hồng đương nhiên không đành lòng, mấy năm nay, bà đã xem Lâm Dư Dư là con gái ruột, bà không có con cái, Lâm Dư Dư hiếu thuận, trong mắt bà đã không khác gì con ruột. Vốn dĩ, bà nghĩ bản thân đi sẽ quấy rây vợ chồng bọn họ, bây giờ Lâm Dư Dư nói như vậy, bà cũng lo lắng bọn họ không có ai chăm sóc. Nhưng thật ra bà cũng biết, đây là con gái lấy cớ để bà đi.
Lâm Dư Dư: "Đến lúc đó, mẹ ở phòng con mua, không phải ở Ôn gia, cho nên cũng không khác lúc ở thôn Phạm gia, mẹ cũng không cảm thấy không tự nhiên. Mẹ nuôi, mẹ không nghĩ cho con, vậy người nghĩ đến Ôn Lễ đi, nếu mẹ không đi, thằng bé nhất định cũng không đi, không phải mẹ luôn hy vọng thằng bé được giáo dục tốt sao? Mẹ cũng không hy vọng con ở thủ đô học tập, còn lo lắng cho mẹ ở nhà sao?"
Thật ra, rất nhiều người ở thôn Phạm gia cảm thấy Lý Thu Hồng rất có phúc, không có con trai con gái, cũng không có người nhà, dù là thật sự đã chết cũng không có ai biết, nhưng lại cố tình được nhận một người có tiền đồ như Lâm Dư Dư làm con gái nuôi, đời này còn buồn cái gì? Mọi người biết nhân phẩm của bác sĩ Lâm tốt, rất định sẽ hiếu thuận Lý Thu Hồng.
Có đôi khi, Lý Thu Hồng cũng cảm thấy bản thân may mắn, con trai qua đời, nhưng lại có cả cháu trai và con gái. Cho nên mọi người hâm mộ bà, bà đều nhận. Nhưng không nghĩ đến, người nhà của cháu trai tới.
Lâm Dư Dư: "Dù sao việc này vẫn còn cần hai, ba năm nữa, mẹ chứ từ từ nghĩ, không cần vội."
Ôn Sùng: "Đúng vậy, bác cứ từ từ suy nghĩ." Không thể không nói, tài ăn nói của bác sĩ Lâm rất tốt, luôn biết được điểm mấu chốt trong lòng của bác gái, biết bà ấy không yên tâm cô và Ôn Lễ, nên lấy chuyện đó ra nói, liền cả chuyện sinh con rồi ở cữ cũng nói ra, anh cũng chưa quên, mới mấy phút trước, cô còn muốn ở riêng, không muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Lý Thu Hồng:"Được, mẹ sẽ suy nghĩ lại."
Lý Thu Hồng ngồi một chút rồi rời đi, tuy chuyện này khiến bà ấy bối rối, nhưng tổng thể vẫn rất vui mừng. Trước kia lo lắng có một ngày người nhà của cháu trai tìm tới cửa, đem cháu trai mang đi, bây giờ người nhà của cháu trai tới, hứa là sẽ không đưa thằng bé đi, cháu trai vẫn mang họ Phạm, cho nên chuyện bà lo nhất không xảy ra, liền càng không sợ cháu trai bị khi dễ, bây giờ bà cảm thấy vô cùng vui mừng.
Ôn Sùng chờ Lý Thu Hồng đi, sau đó liền trêu ghẹo nói: "Bác sĩ Lâm, em tính toán bao giờ sẽ sinh con rồi ở cữ?"
Lâm Dư Dư rót cho anh một chén trà, sau đó tự rót cho mình một cốc, nghe anh nói như vậy, liền thẳng thắn đáp:"Buổi tối hôm nay?"
Phốc...
Ôn Sùng liền phun ngụm trà vừa uống trong miệng ra.
Lâm Dư Dư thấy thế, nhịn không được cười ra tiếng.
Ôn Sùng biết mình bị đùa, nhưng tim vẫn đập mạnh, anh chưa bao giờ gặp qua cô gái nào to gan như vậy.
Nhưng, Ôn Sùng là ai? Ai có thể đùa anh: "Thật ra tôi cũng không ngại là đêm nay, chỉ cần bác sĩ Lâm nguyện ý là được."
Lâm Dư Dư: "Anh đây là muốn giở trò lưu manh sao?"
Ôn Sùng cảm thấy, trên miệng thì nói muốn chiếm tiện nghi của bác sĩ Lâm, nhưng trên thực tế vẫn sợ,"Chúng ta đây nói chuyện đàng hoàng, về chuyện hôn sự của chúng ta, em có ý tưởng gì không? Tôi sẽ ở đây mấy ngày, trước tiên sẽ nói chuyện này với ba mẹ, bọn họ nếu biết em đồng ý kết hôn với tôi, bọn họ sẽ càng vui mừng, cho đến nay, bọn họ đều rất muốn gặp em." Đây là những lời nói thật lòng.
Lâm Dư Dư: "Trước chúng ta đi lãnh chứng, sau đó tôi đưa anh về gặp mẹ ruột của tôi, khiến bà cũng cảm thấy vui vẻ." 6 năm không gặp, tuy biết bà ấy sống tốt, nhưng Lâm Dư Dư cũng biết, bà cũng rất lo chuyện hôn sự của cô. Nếu đưa Ôn Sùng về nhà, Lưu Á Cầm nhất định sẽ rất vui vẻ. Đương nhiên, trong lòng, cô cũng hy vọng sau khi thi đại học, Lưu Á Cầm sẽ cùng cô đi đến thủ đô, để cô có thể hiếu thuận bà.