Lúc này, Ôn Lễ nhìn thấy còn một ông cụ, khí chất rất giống với mẹ Ôn, lịch sự văn nhã, mang một cặp kính, người có chút gây, nhưng vóc dáng rất cao. Nếu không phải tuổi lớn, không chừng lúc trẻ cũng cao ngang với Ôn Sùng.
Mẹ Ôn giới thiệu với bọn họ: "Đây là ba cảu ôn Sùng."
Lâm Dư Dư: “Chào bác trai."
Ôn Lễ: "Chào ông ngoại ạ."
Cha Ôn: "Chào hai con."
Cha Ôn và mẹ Ôn nhìn nhau một cái, hai người đều thực vừa lòng. Bọn họ nhỉn ra được Lâm Dư Dư và Ôn Lễ đều được giáo dục tốt, phải nói Lâm Dư Dư nhân phẩm tốt, sau đó giáo dục Ôn Lễ cũng rất tốt.
Lúc này, một giọng nói vang lên: "Ôn Lễ và bác sĩ Lâm tới rồi sao? Mau vào đi."
Lâm Dư Dư nghe thấy giọng nói này, nhìn một chút, người này thấp hơn cha Ôn, cũng to hơn, trên mặt nở nụ cười, nhìn qua có chút hiên hậu. Lâm Dư Dư: "Tôi nhận ra giọng nói này, chú là ba của Ôn Hiền đúng không?"
Ôn Trọng: "Vẫn là bác sĩ Lâm có trí nhớ tốt, trước kia chỉ nói chuyện qua điện thoại, không nghĩ tới cô lại trở thành vợ của thiếu gia, trước kia tôi còn nói với thiếu gia, nếu cô có thể trở thành vợ của thiếu gia thì tốt rồi."
Ôn Sùng hừ một tiếng: "Chú Trọng."
Lâm Dư Dư nhìn về phía Ôn Sùng.
Ôn Sùng có chút xấu hổ, chú Trọng đúng là có nói qua chuyện này, nhưng lúc đó là lão nhân gia lải nhải, lúc ấy anh cũng không có loại ý tưởng này. Chính là quốc khánh năm nay đến thôn Phạm, anh cũng chỉ là đột nhiên nghĩ tới, liền nhắc tới chuyện hai người kết hôn, anh không nghĩ rằng Lâm Dư Dư sẽ đồng ý. Lâm Dư Dư đã đồng ý rồi, một đại nam nhân như anh đương nhiên cũng không nói đùa.
Nhưng hiện tại, Lâm Dư Dư nhìn anh với ánh mắt này, khiến anh có cảm giác không thể giải thích rõ.
Mẹ Ôn: "Không nghĩ tới vậy mà ông lại nói trúng rồi. Dư Dư, Ôn Lễ, hai đứa mau vào nhà, đi cả ngày hai đứa chắc cũng mệt rồi, mau vào nghỉ ngơi một chút đi."
Nhà họ Ôn là nhà tầng, ở chỗ này mọi người cơ hồ đều ở nhà tầng. Nói đến nhà tầng, ở thiện đại, thủ đô và thành phố S là thành phố ngiều tầng đi.
Mẹ Ôn là một người ôn nhu nữ tính, trước tiên đưa sữa cho Lâm Dư Dư và Ôn Lễ, sau đó lại bọn họ rửa tay các thứ. Lâm Dư Dư vốn dĩ muốn mượn cơ hội này nói chuyện cùng bà, hơn phân nửa đều nói về chuyện của Ôn Lễ, mẹ Ôn nghe, hai mắt đều đỏ, bà không nhịn được mà ôm lấy Ôn Lễ ngồi bên cạnh.
Ôn Lễ ngoan ngoãn để bà om, tuy rằng thằng bé đối với chuyện của Ôn gia và ba mẹ đều không có ký ức, nhưng nghe cô nói, thằng bé cũng cảm thấy bà ngoại thực đáng thương, lại cảm thấy mẹ vì thằng bé mà giết người thật vĩ đại. Cuối cùng, thằng bé cảm thấy người nhà họ Lâm thật đáng giận.
Ôn Sùng cảm thấy bọn họ ở chung rất tốt, liền đi thư phòng với cha Ôn. Lúc lên cầu thang, thấy lâm Dư Dư đang vỗ tay mẹ Ôn an ủi, anh lại cảm thấy sự xúc động của mình lúc đó là đúng, có thể cưới được bác sĩ Lâm thật sự quá tốt.
Tới thư phòng, cha Ôn liền hỏi: "Con và bác sĩ Lâm là thế nào? Lúc trước không thấy con nói gì, sao tự dưng lại gọi vê nói muốn kết hôn? Con muốn kết hôn chúng ta đương nhiên vui vẻ, nhưng bác sĩ Lâm có ơn với chúng ta, con cũng không nên hại người ta." Tuy rằng ông hiểu con trai, cảm thấy anh sẽ không như vậy, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở. Sợ là con trai thấy con gái người ta xinh đẹp, đột nhiên nói ra chuyện này.
Ôn Sùng: "Người yên tâm, con là chân thành cũng vô cùng hy vọng cô ấy trở thành bạn đời của con. Người cũng từng trẻ tuổi, cũng biết tình cảm có những lúc lại nhanh như vậy, nếu có cảm tình, con đương nhiên muốn trực tiếp thổ lộ, nếu không chờ cô ấy đi mất thì không kịp nữa. Nhưng cũng mau con trai người lớn lên xuất sắc, cho nên Dư Dư rất hài lòng về con." Vẫn là nói tốt hơn làm, ba mẹ yên tâm đi, đến nỗi nguyên nhân thật sự kết hôn, bọn họ đều không nói ra, không cần thiết làm người lớn lo lắng.