Bởi vì tiếng mắng của bà lão, bên trong lại có người đi ra, cũng là một bà lão khác: "Đúng vậy, chúng tôi không dọn đi, nếu ông lại đến, chính là muốn bức chết chúng tôi. Ông tự nhận là người đọc sách, thế nhưng lại làm ra chuyện bức chết người khác, ông nên bị thiên lôi đánh chết."
Hồng Vĩ Phát ăn khổ không nói nên lời, ông ta là một người có học, cho nên tự nhiên sẽ không cùng bọn họ tranh luận. Nhưng đây là nhà của ông ta, mấy người này dựa vào cái gì mà vào đây ở?
Ôn Sùng nhíu mày: "Em xem?"
Lâm Dư Dư: "Giải quyết những người này sẽ gặp vấn đề gì sao?"
Ôn Sùng: "Không vấn đề."
Lâm Dư Dư: "Vậy tôi không cần căn nhà kia của bác gái nữa, mua căn nhà này đi, không đủ thì tôi sẽ mượn thêm tiền của anh."
Ôn Sùng: "... Được."
Hồng Vĩ Phát không nghĩ tới cô gái này lại dứt khoát như vậy: "Cô gái, cô còn chưa xem nhà đâu."
Lâm Dư Dư: "Không sao." Cô mua không phải là phòng ở của bản thân, mà là đoạn đường này,"Ông nói đi, căn nhà này ông bán bao nhiêu tiền? Thủ tục đầy đủ hết chứ?"
Hồng Vĩ Phát: "Đều có đều có, lúc quốc gia trả phòng lại cho tôi, đều có đủ giấy tờ chứng minh. Tôi đã hỏi của giá phòng bên này, như vậy có lẽ là trên dưới một vạn sáu, tôi sẽ bớt cho hai người hai ngàn, một vạn bốn được không?"
Lâm Dư Dư biết phòng này sau này sẽ có giá như thế nào, cho nên cô cũng không trả giá, đối phương nói bao nhiêu, thì trả bất nhiêu. Cho dù tăng giá, cũng không có khả năng, cô cũng không phải thánh mẫu mà cứ thế đưa tiền cho người ta. Được."
Sau đó, Ôn Sùng và Hồng Vĩ Phát hẹn thời gian làm thủ tục.
Nói xong, Ôn Sùng đưa Lâm Dư Dư đi chúc mừng bọn họ kết hôn. Tới tiệm cơm, Ôn Sùng hỏi: "Muốn ở phòng riêng, hay là vẫn ở đại sảnh?"
Lâm Dư Dư: "Ở đại sảnh đi." Nhân tiện nhìn đoàn người ra ra vào vào, đây cũng là một loại lạc thú.
Ôn Sùng: "Được."
Đồ ăn của tiệm cơm lên món rất nhanh, ở giữa có món vịt quay mà Lâm Dư Dư luôn muốn ăn.
Ôn Sùng: "Uống nước có ga không?"
Lâm Dư Dư: "Uống rượu đi." Tuy rằng cuộc hôn nhân này có mục đích, nhưng nói thế nào thì cô cũng rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, cho nên đương nhiên muốn uống rượu chúc mừng.
Ôn Sùng nhướng mày, có chút bất ngờ: "Nghe bác sĩ Lâm đi."
Người phục vụ mang bia lên, Ôn Sùng rót cho mỗi người bọn họ một ly, anh có chút tò mò về tửu lượng của Lâm Dư Dư, theo lý mà nói, ở chỗ như thôn Phạm gia, chắc sẽ không uống bia, nhưng có rượu nho, cho nên chắc tửu lượng của Lâm Dư Dư cũng được đúng không?
Lâm Dư Dư cầm lấy ly rượu: "Cụng ly, chúc chúng ta tân hôn vui vẻ."
Ôn Sùng cười nhẹ: "Chúc chúng ta tân hôn vui vẻ." Bác sĩ Lâm đúng là lúc nào cũng khiến người khác bất ngờ.
Hai người uống rượu đương nhiên không uống hết một ly, họ cũng chỉ nhấp môi một ngụm. Ôn Sùng: "Bác sĩ Lâm, tôi có điều muốn hỏi."
Lâm Dư Dư: "Không nên hỏi thì đừng hỏi."
Ôn Sùng vui vẻ: "Tôi cảm thấy nên hỏi." Lâm Dư Dư: "Vậy anh hỏi đi." Cô cảm thấy đây cũng không phải vấn đề tốt gì.
Ôn Sùng: "Hôm nay ban ngày chúng ta đã đăng ký kết hôn, buổi tối sẽ ăn mừng, vậy tối nay cũng sẽ động phòng sao?"
Trong xương cốt của Lâm Dư Dư có cốt cách dũng cảm của phụ nữ hiện đại, nhưng dù sao cũng là chuyện chưa từng trải qua, cho nên nhắc tới loại chuyện động phòng này, cô cũng trở thành một cô gái ngại ngùng. Ôn Sùng hỏi như vậy là hợp tình hợp lý, cô không khỏi đỏ mặt, chủ yếu nơi này vẫn là nơi công cộng, tuy rằng anh nói rất nhỏ, người khác không nghe thấy, nhưng tim vẫn đập nhanh hơn vài phần.
Nhưng, trước mặt Ôn Sùng, Lâm Dư Dư đặc biệt hiếu thắng, cô cảm thấy bản thân từ hiện đại xuyên tới nơi này, sao có thể để Ôn Sùng khinh thường? Cho nên cô nói: "Hôm nay cũng có thể a."
Ôn Sùng vừa nghe, không khỏi cười ra tiếng: "Thật sao?"
Lâm Dư Dư: "Đương nhiên"
Trên thực tế, nữ nhân quật cường trước mặt nam nhân chính là tự đào hố chôn mình: "Tôi sẽ chờ."
Lâm Dư Dư: "..." Người này, một chút cũng không giống vị Ôn tiên sinh đứng đắn 6 năm trước.
"Ôn trợ lý". Đột nhiên, một giọng nói truyền đến.