Ôn Sùng ngẩng đầu, Lâm Dư Dư cũng nghe thấy giọng nói mà quay sang nhìn, là một cô gái rất xinh đẹp. Mặc quần tây và sơ mi trắng, trang điểm cũng rất trưởng thành. Đương nhiên, diện mạo của cô ta cũng là hướng trưởng thành, mà không phải loại cô gái nhỏ ngây thơ. Nữ đồng chí tên là Hoàng Tĩnh Thu, cũng công tác ở bộ ngoại giao, cô ta nhất kiến chung tình với Ôn Sùng, cũng đã thổ lộ với Ôn Sùng, nhưng bị Ôn Sùng từ chối. Lúc sau cũng đã đi xem mắt mấy người, nhưng lại không ưng được ai, cô ta năm nay đã 29 tuổi, ở thời đại này cũng đã không còn nhỏ nữa, người trong nhà vô cùng lo lắng, hôm nay cô ta hẹn đối tượng xem mắt đến đây ăn cơm, đối tượng xem mắt này lúc trước đã từng gặp, cảm giác cũng hợp, cho nên liên có lần thứ hai gặp nhau vào hôm nay.
Ôn Sùng gật gật đầu: "Đây là đồng nghiệp của anh, đồng chí Hoàng." Lại nói với Hoàng Tĩnh Thu,"Đây là vợ của tôi, Lâm Dư Dư."
Nụ cười của Hoàng Tĩnh Thu cứng đờ, cô ta sửng sốt một hồi lâu, hai mắt đột nhiên đỏ lên. Yêu thâm một người đã không dễ dàng, đặc biệt là ở thời đại này, có thể bỏ qua những lời nói đồn đãi bên ngoài lại càng không dễ dàng. Hoàng Tĩnh Thu bởi vì Ôn Sùng từ chối cô ta, cô ta cũng không chịu đựng được nữa, nhưng cô ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, sẽ nghe tin Ôn Sùng kết hôn."Chuyện này... Chuyện này bất ngờ quá, lúc trước cũng không nghe nói là Ôn trợ lý kết hôn."
Lâm Dư Dư nhìn biểu tình muốn khóc của nữ đồng chí này, cảm giác được một chút bát quái. Nhưng loại bát quái này cũng chỉ lén tìm Ôn Sùng trêu ghẹo, bên ngoài cô sẽ không. Lâm Dư Dư: "Xin chào đồng chí Hoàng, rất vui được làm quen." Cô đứng dậy, vươn tay về phía đối phương.
Hoàng Tĩnh Thu vội vàng vươn tay: "Xin... Xin chào..". Tin tức vừa rồi quá khiếp sợ, cô ta không chào hỏi với Lâm Dư Dư."Thật ngại quá, bởi vì tôi không nghe nói là Ôn trợ lý có đối tượng, cho nên đột nhiên nghe anh ấy kết hôn nên có chút bất ngờ."
Lâm Dư Dư cười cười: "Anh ấy không thích kể chuyện riêng của mình." Hoàng Tĩnh Thu cũng cười cười, ngồi xuống bàn bên cạnh: "Tôi cũng hẹn bạn đến đây ăn cơm, gặp được hai người đúng là tốt quá."
Lâm Dư Dư tiếp tục duy trì nụ cười.
Ôn Sùng dùng đũa gắp cho Lâm Dư Dư một cái đùi gà: "Da vịt nướng ăn cũng rất ngon."
Lâm Dư Dư lắc đầu: "Em thích ăn cánh gà."
Ôn Sùng lấy đùi gà đặt vào trong bát mình, gắp cánh gà cho cô: "Sao lại thích cánh gà? Cánh gà không có thịt."
Lâm Dư Dư: "Cánh gà nhỏ, ăn ngon, từ từ gặm xương cũng rất thú vị." Nói xong, cầm lấy ly rượu,"Lại uống một ly."
Ôn Sùng: "Cụng ly."
Lâm Dư Dư: “Cụng ly."
Hoàng Tĩnh Thu nhìn bọn họ, Ôn Sùng nói đây là vợ của anh, cô ta tin vậy, bởi vì lấy tính cách của Ôn Sùng, nếu không phải vợ của anh, anh sẽ không bao giờ thân cận với người phụ nữ khác như vậy. Nhưng chính là bởi vì là vợ của anh, nên cô ta mới khó chịu, cô ta chưa từng nghĩ tới Ôn Sùng sẽ có một mặt như vậy. Anh ở đơn vị lúc nào cũng trâm ổn, bình tĩnh, mà ở trước mặt cô gái này, anh sẽ cười, sẽ trở nên ôn nhu, săn sóc.
Hoàng Tĩnh Thu nghĩ lại liền khó chịu, đây là người mà cô ta yêu say đắm mấy năm, thậm chí người nhà cô ta còn đã ngỏ ý, nhưng Ôn Sùng đều cự tuyệt. Hoàng Tĩnh Thu lại trộm quan sát Lâm Dư Dư, cô gái này nhìn qua rất trẻ tuổi, làn da trắng, hồng hào, vóc dáng cao gầy, vừa xinh đẹp lại có khí chất, rất xứng đôi với Ôn Sùng.
"Tĩnh Thu, xin lỗi tôi tới muộn." Người đàn ông nhanh chóng đi đến ngồi đối diện Hoàng Tĩnh Thu, cho dù là tướng mạo hay sự nghiệp đều rất ổn. Bởi vì yêu thầm Ôn Sùng, cho nên cô ta lấy Ôn Sùng làm tiêu chuẩn để tìm người, vì Ôn Sùng là tiêu chuẩn, nên đương nhiên tướng mạo cũng không thể kém, công việc cũng không kém.
Bởi vì người đàn ông kia đến, cho nên Ôn Sùng và Lâm Dư Dư đều nhìn về phía bọn họ.
Hoàng Tĩnh Thu giới thiệu: "Đây là đối tượng của tôi." Sau đó lại nói với người đàn ông,: "Đây là trợ lý của bộ trưởng chúng tôi, đây là vợ của anh ấy." Trợ lý bộ trưởng, là người được bộ trưởng đề cử tiếp xúc.